Khánh Hữu Tuấn tức giận đập vô tường 
"Bụp..cậu nói cái gì chứ?, Cậu nói cô ấy bị mất ký ức là sao?" 
"Vâng, thưa giám đốc, tôi đã điều tra những bệnh viện trong thành phố, đã tìm ra hồ sơ bệnh án của phu nhân" 
"Trong đó ghi phần đầu của phu nhân bị va đập mạnh dẫn tới việc bị mất đi ký ức" 
"Thế ngươi có biết được lúc đó ai đã đưa cô ấy vào bệnh viện không?" 
"Không ạ, tôi đã bác sĩ đã khám cho cô ấy, hắn chỉ nói có một người mặc vest đen nhưng lại đội nón đeo kính râm, nên không thấy mặt ạ" 
Khánh Vỹ Tĩnh một bên suy nghĩ 
"Bố và Anh trai đó đang nói gì vậy chứ?" 
"Bệnh viện?, Mất ký ức?, Phu nhân?, không lẽ họ đang nói về mẹ sao?" 
"Thế bây giờ cô ấy đang ở đâu?" 
"Cô ấy đang thuê tại căn trọ tại khu nhà Thiên Kĩnh ở đường số 3 ạ" 
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai Khánh Vỹ Tĩnh khiến cậu giật mình 
"Tĩnh Tĩnh, cậu làm gì mà đứng đây vậy?" 
"A Phương Phương là cậu sao, mình...mình có làm gì đâu, cậu...cậu sao lại xuống đây" 
"Mình..mình đi vệ sinh" 
Khánh Hữu Tuấn nghe thấy tiếng động liền đi tới 
"Tĩnh Tĩnh, Phương Phương?, đã trễ rồi sao 2 con vẫn còn ở đây?" 
Cả 2 đều lúng túng 
"Dạ...dạ thưa ba con tính nói với ba một chuyện" 
"Hmm, được rồi con nói đi" 
Sau đó Khánh Hữu Tuấn xua tay cho Địch Đình Vụ ra ngoài, và nghe lại ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644423/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.