"Tĩnh Tĩnh, tớ nghe cậu thích ăn cà ri lắm, nên 
mình có nấu cho cậu đây" 
Khánh Vỹ Tĩnh nhìn chằm chằm với tô cơm cà ri trên tay Nhâm Liễu Phương 
"Cơm cà ri sao?" 
"Đúng..đúng vậy" 
"Vậy mình xin phép, cảm ơn cậu Phương Phương" 
Khánh Vỹ Tĩnh múc một muỗng lên ăn, khi bỏ miếng đầu tiên vào miệng cậu đột nhiên khựng người lại ngơ ngác nhìn vào Nhâm Liễu Phương 
"Đây...đây là cậu nấu sao?" 
"Đúng..vậy, mình..mình nấu không hợp khẩu vị của cậu hả?" 
"Không, không nó..nó ngon lắm nó làm mình liên tưởng đến món cơm cà ri mà mẹ mình thường nấu cho mình hồi nhỏ" 
"Mình..mình tình cờ thấy được một tờ giấy được để lại dưới phòng bếp, nó được đặt trong tủ, bên trong là công thức về món cà ri nên mình thử nấu xem, có lẽ đó chính là công thức mà mẹ cậu đã để lại" 
Khánh Vỹ Tĩnh nghe xong, khoé mắt cậu đã hơi rưng rưng 
Khánh Vỹ Tĩnh ngẫm nghĩ lại về hồi xưa 
"Tĩnh Tĩnh đến giờ ăn rồi, xem này mẹ nấu món cơm cà ri mà con thích đây" 
"A là cơm cà ri, nó ngon lắm mẹ" 
"Tĩnh Tĩnh con ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm 
(^ ^)" 
Khánh Vỹ Tĩnh nhìn Nhâm Liễu Phương nở nụ cười tươi 
"Nó...nó ngon lắm, thực sự đấy" 
Sau đó cậu liền ăn hết bát cơm 
"Tĩnh Tĩnh trông cậu ăn ngon thật đấy ^^" 
"Khánh Vỹ Tĩnh Đỏ mặt" 
"Tĩnh Tĩnh, cảm ơn cậu" 
"Hả?, cậu nói gì?" 
"Mình nói mình cảm ơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644422/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.