Cánh cửa phòng bệnh được mở ra cùng với tiếng của Bà Nhâm vội vàng bước vào ôm lấy Nhâm Liễu Phương 
"Phương Phương, cháu ngoan của bà, cháu không sao chứ" 
"Lắc đầu, bà cháu không sao cả" 
"Phương Phương bà thật sự xin lỗi vì đã để cháu chịu khổ bấy lâu nay" 
"Bà, bà đừng nói vậy, từ bé bà luôn ở cạnh chăm sóc cháu, khi cả cháu bị bệnh bà cũng luôn ở bên cạnh cháu không rời" 
Nhâm Liễu Phương ôm trầm lấy bà Nhâm 
"Thực sự khi ở bên bà, cháu thật sự rất ấm áp, cháu rất vui khi làm cháu của bà" 
Bà Nhâm xúc động ôm lấy Nhâm Liễu Phương 
"Phương Phương, thực sự bà rất vui khi có con là cháu nội của bà" 
Ở bên cạnh Khánh Hữu Tuấn và Khánh Vỹ Tĩnh đứng lặng lẻ quan sát, lúc này Khánh Hữu Tuấn đưa tay xoa đầu con trai 
"Tĩnh Tĩnh, Tiểu Phương là một đứa trẻ ngoan sau này con phải bảo vệ tốt con bé biết chưa?" 
"Vâng, thưa cha, chắc chắn con sẽ bảo vệ tốt cô ấy" 
Khánh Hữu Tuấn khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của con trai, ông nở nụ cười hài lòng 
"Tốt, tốt lắm thế mới đúng là con trai của ta" 
Tiếng điện thoại trong túi quần của Khánh Hữu Tuấn reo lên 
"Alo có chuyện gì thế?" 
"Sao cơ!, được rồi tôi sẽ về ngay" 
Khánh Vỹ Tĩnh liền tò mò hỏi 
"Cha có chuyện gì vậy ạ" 
"Không, không có gì nghiêm trọng bây giờ ta sẽ về trước, con ở lại với bà Nhâm và Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644420/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.