2 Tiếng sau, Nhâm Liễu Phương từ từ tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh 
"Mình đang ở đâu thế này, chỗ này là bệnh viện sao?, A đúng rồi khi đang chơi với Khánh Vỹ Tĩnh mình đã khó thở mà ngất đi" 
"Tay mình, ấm quá" 
Nhâm Liễu Phương liền nhìn xuống thấy Khánh Vỹ Tĩnh đag ngủ bên cạnh cô, tay nắm rất chặt 
"Khánh...Khánh Vỹ Tĩnh?, cậu ấy đã ở bên mình suốt sao, chắc cậu hẳn mệt lắm" 
Nhâm Liễu Phương cúi mặt xuống đùa nghịch với mái tóc của Khánh Vỹ Tịnh, khi cô ấy vén tóc Khánh Vỹ Tĩnh lên, Nhâm Liễu Phương liền khựng người lại 
"Cậu ấy rất có sức hút nha, cậu ấy thật dễ thương lại" 
Khi Nhâm Liễu Phương đang sờ mặt của cậu ấy, thì Khánh Vỹ Tĩnh bất ngờ tỉnh dậy, khiến cho Nhâm Liễu Phương vội vàng thu tay lại, mặt dần trở nên đỏ bừng 
"Nhâm...Nhâm Liễu Phương cậu tỉnh rồi?" 
"Cậu thấy trong người sao rồi? Có bị đau chỗ nào không?" 
Nhâm Liễu Phương ngại ngùng che mặt 
"Không...không mình không sao" 
"Cậu nói thật không?, sao mặt cậu trông đỏ vậy" 
"Thực sự mà~~, mình không sao rồi" 
Khánh Vỹ Tĩnh liền ôm trầm lấy Nhâm Liễu Phương 
"Tốt quá rồi, thực sự lúc cậu ngã xuống, mình rất sợ" 
"Khánh Vỹ Tĩnh cậu..cậu làm gì vậy, đột nhiên lại ôm lấy mình vậy~~" 
Khánh Vỹ Tĩnh sau khi nhận ra điều bản thân làm liền buông Nhâm Liễu Phương ra 
"Xin..xin lỗi cậu, mình không..cố ý" 
Nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Khánh Vỹ Tĩnh, cô ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644419/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.