Tư Phàm nhìn mà có chút ngơ ngác. Thời gian cách đây cũng đã rất lâu rồi, lâu đến mức cô không nhớ được chính xác, chỉ biết rằng lúc ấy cậu chưa đi du học. Ngày cuối trước khi qua trời Tây du học, cậu rủ cô ra chợ đêm dạo chơi. Khi ấy, cô vẫn chỉ là sinh viên mới ra trường, trong nhà cũng chả khá giả gì, gia đình cậu tuy giàu nhất xóm nhưng lại nghiêm khắc về tiền bạc đối với con cái nên hai chị em chỉ đi ăn ly chè bưởi rồi dạo vài vòng trong các gian hàng. Khi ấy, hai người đến trước quầy bán kẹp tóc. Cô nhìn thấy chiếc kẹp này thì rất thích, nên bước chân dừng lại khá lâu. Nhưng là, thích thì thích, cô cũng chỉ nhìn thế thôi. Bởi lẽ, kinh tế gia đình còn nhiều khó khăn, cô không dám chi tiêu lung tung. Lúc ấy, cậu nói khi nào đi làm, lãnh được tháng lương đầu tiên sẽ mua tặng cho cô, cô chỉ ậm ừ cho qua, không nói gì nhiều, cũng không để lời hứa trẻ con ấy ở trong lòng. Bao nhiêu năm trôi qua, ký ức đó đã đóng bụi, cô không còn mấy ấn tượng, vậy mà cậu lại nhớ. Thậm chí là nhớ rõ! Đôi môi hồng nhuận mấp máy, cô không dằn được cơn xúc động, tay chân vụng về: “Em vẫn nhớ sao?”
“Vâng.” Những gì chị nói em chưa bao giờ quên cũng như những gì em nói với chị chưa bao giờ là đùa giỡn!
Vĩ Khanh cẩn thận lấy chiếc kẹp ra, nhét vào tay cô: “Chị nhận nhé!” Khi bàn tay chạm vào tay cô, trái tim cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-gio/3462709/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.