Khi cánh cửa lùa có lớp kính dày chạy bằng chế độ cảm ứng nhiệt mở ra hai bên, một đôi nam nữ tình chàng ý thiếp đang đi vào siêu thị. Ai cũng có thể rõ ràng nhận thấy tình cảm của họ toát ra mãnh liệt đến mức không thể làm lơ, tựa như một đôi vợ chồng son mới cưới. Người phụ nữ tuy không xinh đẹp, chỉ có thể ở mức dưới trung bình nhưng nhờ son phấn tỉ mỉ bôi trét trên mặt nên miễn cưỡng coi là dễ nhìn. Người đàn ông có ngũ quan không thể xem là đậm nét nhưng những chi tiết này khi được sắp xếp trên khuôn mặt thuôn dài của anh ta thì lại tương đối điển trai. Lúc này, họ đang ôm ấp dính sát nhau như sam. Người phụ nữ tựa như không xương dựa hẳn vào người đàn ông đang bày ra biểu cảm vô cùng hưởng thụ, hai người không ngần ngại thể hiện sự ân ái dành cho đối phương bất chấp ánh nhìn khó chịu và kì dị của những người xung quanh.
Hình ảnh chói mắt này đập vào mắt khiến cho cả gia đình nhỏ của Tư Phàm có phần không kịp thích ứng.
Tuy đã buông bỏ, cắt đứt ràng buộc nhưng ít nhiều Tư Phàm cũng có phần không vui. Lo âu nhìn con trai, bàn tay vô thức xiết chặt tay nhỏ đang nắm trong tay, cô đau lòng xen lẫn lo lắng cho tâm trạng của thiên thần nhỏ, sợ bé con tổn thương.
Thanh Khang không nói gì, cánh môi hồng mím lại, đôi mắt từ vui vẻ bỗng chốc trở nên âm u, ngón tay mũm mĩm nắm chặt phần quà trên tay.
Bà Duyên nhìn khung cảnh nhức mắt trước mặt thì trong cõi lòng già nua tràn đầy sự chán ghét và ghê tởm đến cùng cực. Đối với bà, tên khốn nạn trước mặt đã khiến cuộc đời con gái bà lỡ dở, thậm chí có thể đi vào ngõ cụt, cháu bà thiếu đi mái ấm trọn vẹn, dẫn đến trưởng thành sớm khiến bà đau lòng không thôi. Thế nên, chả thà cuộc đời này không hề có chút liên quan, không hề gặp lại còn hơn là giờ phút này, nhìn nhau cứ có cảm giác như kẻ thù thì thật khó có thể bình ổn cảm xúc nổi.
Tuy ba người không ai nói hay phát ra một tiếng vang gì nhưng lại khiến cho hai người đàn ông bên cạnh phát hiện ra dị thường. David nhíu đầu mày, cảm giác khó chịu khi thấy cô trầm mặc, ánh mắt từ sống động trở nên vô cảm nhìn hai người kia, rồi lại đau lòng nhìn con trai như mũi nhọn chọc vào đáy lòng khiến anh không thoải mái. Trong một giây phút, anh có xúc động muốn tiến lên, che lại tầm mắt cô, khiến cô không còn phải nhìn thấy những người mình không muốn gặp. Trước đây, anh đã từng vì chút ý tứ mà mà thuê người tìm hiểu về đời tư của cô nên biết hai kẻ trơ trẽn kia là ai. Chỉ là, vào thời điểm đó, khi nhìn thấy những thông tin và hình ảnh anh sẽ không có cảm giác gì nhiều, chỉ nghĩ cô có phần giống người mẹ quá cố của mình. Bây giờ, khi chứng kiến người thật việc thật, cảm xúc của anh lại có phần dao động, một loại dao động mà anh không hiểu là gì. Nó khiến anh rất muốn tiến lên mà nắm lấy tay cô, cho cô chút hơi ấm, thậm chí là muốn dằn mặt tên đàn ông kia, khiến hắn phải quỳ xuống, xin lỗi và ân hận về những gì hắn đã gây ra. Tuy vậy, lý trí của anh vẫn đủ mạnh mẽ để níu giữ sự cảm tính bên trong, đôi chân muốn bước ra lại cứng đờ tại chỗ. Lúc này, anh chợt nhận ra bản thân mình lại có tư cách gì mà xen ngang vào đời tư của cô? Với tình hình hiện tại, nói họ là bạn bè thì đã có phần cứng rắn ép buộc rồi! Tâm trạng đột nhiên trở nên khó chịu, xúc cảm đè nén không có chỗ bộc phát, anh chỉ có thể xả ra một thân khí lạnh, mặt mũi hàn băng đến cực điểm.
Josh tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng chỉ cần nhìn tâm trạng một nhà ba người phía trước xảy ra biến hóa và biểu cảm người khác chớ gần của bạn mình cũng đủ để anh chắc chắn có vấn đề. Còn nguyên nhân từ đâu? Chưa rõ! Bởi lẽ, Josh tự nhận giữa một biển người đông nghịt anh không đủ khả năng để tìm ra. Điều duy nhất anh có thể xác định chính là tâm trạng của David xuống dốc đột ngột như vậy có liên quan đến gia đình nhỏ này. Khoanh tay trước ngực, anh biết chỉ cần thu bớt sự tồn tại của bản thân, im lặng quan sát anh sẽ biết nguồn cơn.
Cặp đôi kia đang đi thì có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Người đàn ông nhíu mày tìm kiếm theo trực giác thì nhận ra Tư Phàm. Ánh mắt từ tìm tòi chuyển sang không vui, xem thường pha lẫn lạnh nhạt. Thì ra là cô ta! Nói hay lắm mà, làm ra vẻ thanh cao giỏi lắm mà! Sao nay lại nhìn mình như vậy? Luyến tiếc sao? Hay hối hận? Anh ta nhếch miệng, mang theo nụ cười châm chọc.
Người phụ nữ đi cùng hắn ta thì không vui chút nào. Ả ta nhìn Tư Phàm trong chốc lát thì nhận ra cô, đôi mắt mang theo khinh bỉ. Nhìn người đàn ông của cô ta làm gì? Muốn níu kéo sao? Không dễ như vậy đâu! Nghĩ vậy, ý cười bỡn cợt hiện lên trên khoé miệng, đưa tay vén mái tóc màu xám khói ra sau, cô ta cười khẩy: "Nhìn gì mà nhìn? Cô còn nhìn, tôi móc mắt cô ra!"
Người đàn ông nheo mắt, tay vuốt ve bàn tay đang ôm khuỷu tay hắn ta của ả, không thèm nhìn cô mà chỉ đệm thêm: "Cô không nghe thấy sao?"
Tư Phàm nghe hai kẻ kia nói thế thì giật mình, sau lại buồn cười. Hai người này có bệnh à? Có phải tự coi trọng bản thân quá không? Giọng điệu cô bất giác nâng cao, mang theo châm biếm: "Con mắt nào của hai vị cho rằng người ta đang cố tình nhìn mình vậy? Thật sự thì bản thân tôi không muốn làm ô uế mắt mình khi nhìn hai người. Chỉ là, hai người đứng ngay cửa ra vào, chắn lối đi chung, thậm chí là ngay trước mặt tôi, chắn đường chúng tôi. Vậy thì xin hỏi tôi có thể né đi đâu được để khỏi nhìn hai người? Mắt tôi nằm trên mặt, chỉ có thể nhìn thẳng, không thể cúi xuống nha!"
Bị cô phản bác, người đàn bà kia tức giận, bất chấp hình tượng mà gào lên: "Cô nói cái gì?"
"Thanh Nhàn!" Người đàn ông kia nhíu mày khẽ quát. Khi thấy người bên cạnh chịu yên tĩnh, hắn mới nhìn Tư Phàm với cái nhìn đầy dò xét: "Mới một thời gian không gặp, giờ cô cũng miệng lưỡi hơn trước nhỉ? Hay đây mới là bản chất thật của cô?"
"Cảm ơn quá khen." Tư Phàm khoanh tay cười nhạt.
Anh ta không cho ý kiến, chỉ cười đầy ẩn ý: "Cô không có gì muốn nói sao?"
"Nói gì? Giữa chúng ta còn gì để nói sao?" Tư Phàm lạnh nhạt nói.
Gã không nói thêm nhưng ánh mắt như có như không lướt qua David và Josh. Điều này khiến Tư Phàm vừa bực mình vừa buồn cười. Anh ta như vậy là ý gì? Đã ly dị rồi mà vẫn giữ tư thái đó đối với cô sao? Không khỏi tự đánh giá mình quá cao đi! Nghĩ vậy, cô chỉ nhướng mày không đáp.
Hắn ta thấy cô phản ứng như vậy thì mặt tối sầm, ánh mắt âm u dọa người. Nhưng là, khi thấy cô tỏ vẻ không sao cả, nội tâm gã từ cao ngạo, thờ ơ lại chuyển thành tức giận, không cam lòng. Đâu đó trong cõi lòng gã còn ẩn ẩn chút hoảng hốt mà bản thân gã cũng không thể lý giải.
Nhìn biểu tình không thể coi là hay ho của người trước mặt, Tư Phàm không hả hê cũng chả có cảm xúc gì nhiều. Nếu như trước kia, cô sẽ lo lắng suy nghĩ không biết mình đã làm gì khiến tâm trạng người đàn ông này xấu như vậy. Giờ thì Tư Phàm không quan tâm! Ngày xưa, cô còn yêu thương hắn, không muốn hắn buồn bực vì phải ở rể và cũng vì hạnh phúc của con mà nhẫn nhịn tính tình tệ hại của gã. Nhưng, tình cảm chân thành của cô đã bị thái độ dửng dưng, xem như là hiển nhiên của hắn làm cho hao mòn đến gần hết. Và ngày hắn chính thức xé toạc mặt, bỏ rơi mẹ con cô trong cảnh túng thiếu nợ nần đã khiến cho tình nghĩa bao năm vốn đã trở nên mỏng manh vỡ toang không còn dấu vết. Một khi đã như vậy, cô nghĩ mình không có gì phải nhịn hay chiều theo ý hắn nữa cả!
"Một người đàn bà không ra gì và một đứa con rác rưởi thì có gì đáng để nói chuyện chứ!" Thanh Nhàn ghen ghét nói, lời lẽ buông ra đầy cay độc. Không thể không nói, cô ta ít nhiều có ghen tị với Tư Phàm. Tuy cô ả chiếm được người đàn ông này, nhưng cái người đáng lẽ phải tiều tụy, quỳ lụy van xin người đàn ông của cô ta kia lại không hề có chút bộ dáng nào nên có là sao? Điều này khiến cô ta không cảm giác được mình là người chiến thắng như vẫn hằng suy nghĩ. Thậm chí, ánh mắt Tư Phàm nhìn họ cứ như họ là những kẻ xa lạ không ra gì, không đáng để quan tâm! Điều này khiến cô ả khó chịu vô cùng!
"Không phải cô ấy không có gì để nói, mà là dạng người như các người không đáng để nói thôi!" David nãy giờ vẫn không nói gì, nay lại bật ra một câu như vậy chả khác nào tạt nguyên một xô nước đá vào đầu người ta.
Josh mang trạng thái xem kịch vui mà nhìn. Á à, cuối cùng đã giơ ra móng vuốt, đã lộ ra chân tướng về kẻ xui xẻo kia rồi! David nhà anh đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì chỉ có nước bị dập đến lên bờ xuống ruộng, không phải ai cũng có thể chịu được đâu!
Thanh Nhàn nghe anh nói vậy thì nghẹn họng, sau mới kịp phản ứng mình đây là bị người sỉ nhục. Cảm giác uất nghẹn mà không biết phản bác sao khiến cô ta run rẩy, không biết vì tức hay vì sợ.
Người đàn ông kia cau mày, bờ môi thâm sì mím lại, khoảng mười giây sau anh ta mới nói: "Mới một thời gian không gặp, cô đã câu được người khác rồi à? Trước kia cái vẻ ngây thơ, chung thủy chỉ là giả tạo thôi nhỉ?" Đoạn, anh ta nhếch mép, khinh miệt nhìn Tư Phàm, đôi tay to không ngừng xoa nắn an ủi người đàn bà bên cạnh mình đang bị chọc tức cho xù lông.
"Anh.." Tư Phàm giận tím mặt, anh ta đây là đang miệt thị cô mà!
"Chung thủy cũng phải coi đối tượng là ai, có xứng đáng hay không. Nếu là một kẻ không ra gì thì không cần thiết phải lãng phí tình cảm!" David lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đôi mắt phượng giờ đây sắc bén kinh người, sự cao ngạo trong mắt khiến người ta có cảm giác anh đang ở tư thái người trên cao nhìn xuống. Điều này khiến cho người đàn ông đối diện ít nhiều cảm thấy bị chèn ép, khó chịu trong người.
"Anh là gì mà lại thay cô ta lên tiếng?" Hắn ta nhăn nhó, mắt một mí vốn đã hẹp nay híp lại càng khiến người thấy nó nhỏ hơn.
"Còn anh lại là ai? Lấy tư cách gì đi quản?" David nheo mắt, thân hình vốn cao lớn hơn hẳn vì anh cố tình tạo uy hiếp khiến cho người nọ càng trở nên yếu thế.
"Tôi là cha của con cô ta. Anh nghĩ là gì?" Gã cố ý lập lờ. Sâu thẳm trong con tim, hắn ta lờ mờ nhận ra sự mập mờ trong mối quan hệ giữa hai người nên cố ý phá rối.
"Vậy sao? Nếu thế thì anh cũng chỉ là kẻ hiến t*ng trùng, chả có gì đáng phải khoe cả!" David ra vẻ chả sao cả.
Josh nghe mà run người, nín cười đến mức muốn nội thương. Anh thấy may mắn vì lúc này mình không uống gì, nếu không anh sẽ trực tiếp bị cậu bạn này làm cho sặc chết, hoặc ít nhất cũng phun ra làm mất hết hình tượng.
Tư Phàm thì lại ngơ ngác, sau xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Sao người này có thể nói vấn đề tế nhị này một cách đường hoàng hiển nhiên như thế chứ? Nhưng là, thật là có chút hả giận!
Câu nói này của anh thành công khiến cho tên kia có cảm giác bị vả vào mặt, bất chấp hoàn cảnh xung quanh mà mắng to: "Khốn kiếp! Mày nói vậy là ý gì? Tao là chồng.." Thì đột ngột bị ăn đau mà ngừng lại, khó chịu nhìn người làm mình bị thương.
Thanh Nhàn níu cánh tay hắn, móng tay sắc nhọn của cô ta cào đỏ cả lớp da của người đàn ông, ánh mắt tràn đầy ai oán: "Anh Thành Quân.."
Thành Quân bị đau nên nhăn mặt, nhưng phút chốc bị người phụ nữ bên cạnh cào tỉnh, hắn ta khôn ngoan ngậm miệng, ánh mắt mang theo ý tứ xin lỗi và an ủi nhìn cô ả, nhưng được mấy phần thành ý thì chỉ có hắn ta biết.
"Anh là chồng cũ cô ấy? Vậy cũng đâu có nghĩa lý gì! Dù sao đi nữa, anh cũng chỉ là người cũ, có tư cách gì đi quản chứ!" David lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt. Một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, có gì đáng để lên mặt?
Thành Quân nghe vậy thì khuôn mặt hết xanh lại tím, tím rồi lại đen.
"Này, dù cho có thế nào thì đó cũng là chuyện của chúng tôi! Anh lấy tư cách gì để xen vô?" Thanh Nhàn vén lại tóc mai, đè nén cơn tức trong lòng. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết thuộc tầng lớp cao cô ta không thể với tới nổi. Điều khiến ả ta không hiểu và khó chịu là tại sao một người có điều kiện ưu tú như vậy lại quan tâm đến người đàn bà cũ của Thành Quân? Cô ta không hề che giấu sự ganh ghét và miệt thị mà buông lời cay nghiệt: "Cô ta chỉ là một chiếc giày cũ, anh vớ vào không sợ thiệt sao?"
"Cô!" Tư Phàm giận run người, đang định vung tay cho ả một cái tát thì bị David nắm chặt cổ tay. Không cho cô cơ hội giãy dụa, anh trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, năm ngón tay xen vào khe hở các ngón tay xinh đẹp tạo thành tư thế mười ngón đan xen. Đồng thời, anh cứng rắn xiết mạnh lực đạo, khóa chặt tay khiến cô không thể làm gì. Tư Phàm bất ngờ vì hành động của anh nên chưa kịp tránh ra, đến khi cô kịp phản ứng thì mọi chuyện đã rồi. Một phần ngượng vì hành động của anh, một phần vì đau nên cô không thể làm gì ngoài mím môi cam chịu.
"Cô nên mừng vì mình là phụ nữ, không thì cô đã không thể lành lặn đứng ở đây! Tôi khuyên cô một câu: Nói phải giữ mồm giữ miệng, nếu không coi chừng một ngày nào đó cô bị người ta cắt mất lưỡi thì không hay lắm đâu!" David thấy Tư Phàm đã an phận thì nới lỏng lực tay, quét nhìn người đàn bà kia.
Tuy giọng điệu anh không nóng không lạnh nhưng đôi mắt sắc bén lại khiến cô ta sợ hãi, cảm giác như bị một con mãnh thú đang quan sát làm lông tóc cô ả dựng đứng cả lên, sống lưng trở nên lạnh toát. Trong vô thức, cô ta rụt người lại, níu lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh.
"Cô ấy cho dù có thế nào cũng không phải là chiếc giày cũ, nhân cách của cô ấy còn cao quý hơn hẳn các người. Một viên ngọc quý chưa được mài dũa, chỉ có những kẻ tầm thường mới nhìn ra đá cuội mà thôi! Nếu nói giày cũ, thì tôi thấy bên cạnh cô đang có một chiếc giày rách đó! Cô không ngại khi giành nó về tay thì tôi sao phải e sợ khi nhìn ra giá trị của một viên ngọc quý chứ?" David nhấn nhá từ ngữ, ánh mắt mang theo lạnh lẽo, khinh miệt nhìn người đàn bà loè loẹt trước mặt. Đã không biết liêm sỉ xen vào gia đình người khác lại còn dõng dạc như vậy? Đúng là thứ giẻ rách mà!
"Mày vừa nói gì?" Đến lúc này thì thằng ngu mấy cũng nhìn ra sự cười nhạo của anh, Thành Quân tức giận vung nắm đấm về phía David.
Một quyền này là hắn dùng mười phần sức lực vung tới, nhắm ngay mặt anh mà đến. Hai mắt hắn đỏ ngầu, tiếng xé gió vun vút mãnh liệt, không hề chừa lại một chút lực đạo nào, bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Với sự ra sức như vậy, có thể tưởng tượng ra nếu David lãnh trọn thì ít nhiều cũng có đổ máu.
Những người nãy giờ vây xem thấy sự việc có biến thì kinh hô ra tiếng, tạo thành một mảnh ồn ào. Có người thấy sự việc sắp phát triển theo chiều hướng không thể khống chế đã nhanh chóng báo cho bộ phận bảo an của siêu thị.
Tư Phàm hốt hoảng, cô sốt ruột lôi kéo David né đi. Nhưng anh như một pho tượng đá, vẫn sừng sững uy nghiêm đứng tại chỗ, ánh mắt hờ hững nhìn nắm đấm vung tới.
Thành Quân bị phản ứng của anh chọc cho càng điên tiết. Hắn ta nghiến răng ken két, hàm răng ma sát vào nhau nghe mà rợn người, bất chấp hậu quả mà nhắm ngay mặt David đấm tới.
Chỉ là tiếng va chạm, té ngã hay kêu rên như mọi người tưởng tượng lại không vang lên, có chăng chỉ là một tiếng "bặp" gọn lỏn.
Con tim vẫn đập liên hồi bỗng chốc ngưng lại, Tư Phàm há hốc mồm nhìn David nhẹ nhàng tiếp nắm đấm của Thành Quân. Năm ngón tay anh đột ngột xiết chặt, chỉ nghe một tiếng răng rắc giòn tan, sau đó Thành Quân hét lên đầy thảm thiết như heo bị thọc tiết. Hắn ta vội vàng rút tay về, biểu cảm khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Thanh Nhàn thấy tình hình không ổn thì vội vã cầm tay hắn, miệng không ngừng hỏi: "Chồng ơi, anh sao rồi? Đau lắm sao? Để em gọi cứu thương!"
Bàn tay hắn ta run run, các khớp xương đã bị bẻ trặc, cảm giác đau nhói tới tận tim khiến hắn muốn ngã khuỵu, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Tư Phàm nhìn mà không khỏi lo lắng, cô quay sang hỏi David: "Anh làm gì hắn ta vậy?"
David hạ xuống mi mắt, lạnh nhạt nhìn kẻ đối diện, môi mỏng khẽ mở: "Chỉ là cho hắn chút giáo huấn, không chết được!"
"..."
Giáo huấn này có vẻ cũng nặng quá đi!
"Đây là làm sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?" Đúng lúc này một đội bảo an của siêu thị chạy lại.
"Anh ta, chính anh ta đã tấn công chồng tôi! Các anh bắt anh ta giao cho công an đi!" Thanh Nhàn hét lên, chỉ thẳng vào mặt David. Nhưng khi thấy anh dùng ánh mắt rét lạnh nhìn mình, cô ta vội rụt tay về, né tránh ánh nhìn của anh. Trong phút chốc, ruột gan cô ta trở nên lạnh run, trực giác mách bảo chỉ cần cô ả vẫn duy trì tư thế như vậy thì ngón tay sẽ bị bẻ gãy lúc nào không hay.
* * *
Năm phút sau, cả đoàn đội bảy người đã được mời vào văn phòng làm việc của đội bảo an siêu thị. Thanh Nhàn đang xúm xít xung quanh gã Thành Quân đang đau nhe răng nhếch miệng. Hắn ta lại không hề che giấu ác ý nhìn người đàn ông vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt ngồi bên cạnh. Cái cảm giác thấp kém hơn người một bậc càng khiến hắn ta ghen ghét và xấu hổ. Một nỗi bực tức vô danh đang dâng trào lên từ đáy lòng, gã khó chịu nhìn Tư Phàm chỉ lo an ủi con trai mà không hề hỏi han mình. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà người đàn bà này nói chấm dứt là chấm dứt, không hề lưu luyến mà quay lưng đi quen gã đàn ông khác? Còn để hắn ta đánh mình!
"Các vị đây là có chuyện gì?" Một nhân viên bảo an cầm file hồ sơ đi vào, ngồi đối diện mọi người.
"Anh ta tấn công tôi! Anh cứ nhìn tay tôi thì rõ!" Thành Quân thu hồi sự ghen tị trong mắt, ăn vạ mà quơ quơ bàn tay vừa được nhân viên y tế băng bó.
"Anh có gì để nói không?" Người này nhìn về phía David.
"Thưa ông, bạn tôi chỉ là tự vệ mà thôi! Chính anh ta động thủ trước, bạn tôi chỉ giơ tay ra đỡ chứ không hề có ý đánh anh ta!" Lúc này Josh lên tiếng, dùng tiếng Việt có phần lơ lớ của mình mà nói "Nếu không tin, các ông có thể trích xuất camera kiểm tra! Còn nếu camera an ninh không thể có góc quay tới phía này, tôi sẽ đưa lên đoạn clip quay lại để làm bằng chứng."
Lúc nghe thấy câu này của Josh, thân hình Thành Quân và Thanh Nhàn cứng lại. Họ tại sao lại có thể quên ở siêu thị có camera chứ? Tên tóc vàng này lại còn quay lại nữa? Nếu là có thể trích xuất ra hình ảnh thực thì hai người cũng chẳng nhận được cái lợi gì, thậm chí có khi còn phải ăn thiệt! Nghĩ đến đây, khí thế ăn vạ vừa nãy giảm hơn quá nửa.
Tuy hơi kinh ngạc vì vị khách nước ngoài này có thể nghe hiểu và nói tiếng Việt, nhưng nhân viên bảo an rất mau thu hồi bình tĩnh. Sau khi nghe Josh nói hết, ông ta gật gù: "Chúng tôi sẽ cho người kiểm tra! Tất nhiên, sau khi đã có kết quả giám định, chúng tôi sẽ đưa việc này trình báo lên công an khu vực nếu các vị có yêu cầu!"
Lúc này, một nhân viên bảo an đi vào và nói nhỏ vào tai người đàn ông. Vừa nghe ông ta vừa gật đầu, nhìn về phía bọn họ, quan sát phản ứng của mọi người. Sau khi người kia rời khỏi, ông ta mới nói: "Thưa các vị, vấn đề hai người mâu thuẫn chúng tôi đã xác minh được. Tuy rằng không biết nguyên nhân và mục đích ra sao, nhưng việc các vị gây ảnh hưởng đến siêu thị là có thật. Cho nên, trước tiên mời hai vị ký xác nhận về vấn đề của mình trước. Còn nguyên nhân ra sao, gây rối như thế nào, nếu các vị cảm thấy cần thiết báo cho cơ quan công an, chúng tôi sẽ phối hợp với họ để điều tra làm rõ." Đoạn, ông ta có thâm ý mà nhìn về phía Thành Quân và Thanh Nhàn.
"Thôi đi! Dù sao cũng chỉ là chút ít va chạm, không đáng kể, không cần phải phiền phức như vậy!" Thành Quân nghe đến đây thì vội xua tay, yên lặng dùng cái tay không bị thương tổn ký lên văn bản.
* * *
Sau khi ký xong biên bản, mọi người lũ lượt ra ngoài. Lúc này, đồng hồ điểm chín giờ, siêu thị cũng đã chuẩn bị đóng cửa, chỉ còn lác đác vài người đang xếp hàng chờ thanh toán tiền. Nhóm bọn họ đi lại trong đám người ngược lại có chút đột ngột. Nếu chỉ nhìn từ xa, ai cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình, người bà và mẹ đi phía sau, người cha thì đang ẵm con trai ngủ quên trên vai.
"Anh, hay để tôi bế bé cho! Thật không dám phiền anh!" Tư Phàm rối rắm đuổi theo bước chân người trước mặt.
Từ lúc ở trong văn phòng bảo an của siêu thị đi ra, David không hề nói câu nào. Thấy bé Khang ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ mệt mỏi, anh không nói không rằng bế bổng bé con lên, để mặt bé dựa vào vai, vỗ nhẹ cho bé đi ngủ. Nghĩ cũng kì lạ, bình thường bé không thích tiếp xúc người lạ, thậm chí đối với anh luôn có ít nhiều địch ý; vậy mà, sau khi ở siêu thị ra, chẳng những không đối nghịch, Thanh Khang còn yên lặng để cho anh ôm, yên tâm thoải mái ngủ trên vai anh.
"Tới bãi đỗ rồi.." Tư Phàm kéo kéo khoé miệng, không biết nói sao với khuôn mặt thối kia. Nãy giờ cô vẫn luôn chạy chậm để đuổi kịp bước chân anh, năm lần bảy lượt ngỏ ý đòi lại con trai, nhưng anh thì lại không trả lời cô, cứ thế phớt lờ mà ẵm Thanh Khang đi cả đoạn đường.
Cô chưa kịp nói tiếp thì anh đã vươn tay đến trước mặt Tư Phàm khiến cô không kịp phản ứng: "Sao cơ?"
"Chìa khóa xe đưa cho anh, anh sẽ nhờ người lấy!" David nhìn khuôn mặt ngờ nghệch kia không hiểu sao trong lòng bật cười, khó chịu trong lòng cũng tiêu tan không ít.
"..."
Cô theo phản xạ đưa chìa khóa và thẻ xe cho anh. Chỉ là, khi đưa xong, cô mới giật mình: "Anh có ý gì?"
"Thư ký Nam, trong vòng ba mươi phút, anh đón taxi đến siêu thị Lamon's. Nhớ, không được đi xe riêng đến!" David lấy ra điện thoại, gọi cho thư ký do công ty sắp xếp, thành công giải đáp thắc mắc của cô.
* * *
Thư ký Nam vội vàng chạy vào, tóc vẫn còn ướt, lại hơi rối, anh mặc áo thun đen và quần soóc màu xanh đen, đôi chân đi dép da ngó nghiêng tìm kiếm thân hình cao to của sếp nhà mình. Chỉ là, anh tìm hoài tìm mãi mà đến nửa cái bóng của sếp còn chưa thấy chứ đừng nói đến cái hình.
"Này! Thư ký Nam, ở đây!" Một người đàn ông tóc vàng đeo cặp kính mạ vàng với những đường nét ôn hòa trên khuôn mặt đang gọi anh. Thư ký Nam nhận ra vị giám đốc CEO mới được bổ nhiệm từ tập đoàn thì mang theo khuôn mặt ngờ nghệch, hoang mang vội chạy qua. Có ai nói cho anh biết vụ gì đang xảy ra không? Sao người anh đang tìm lại không thấy, mà thấy một vị chủ quản cấp cao khác của công ty đang đợi mình?
"Giao cho cậu! Đây là địa chỉ, cậu mau chạy xe đến đó! Nhớ, không được làm mất, phải bảo đảm cái xe còn nguyên vẹn!" Josh giao chìa khóa vào tay thư ký Nam.
"Thưa ngài, đây là?" Anh đờ ra.
"Đây là lệnh của sếp cậu! Vì chúng tôi không tiện đi xe máy nên đành phiền cậu vậy!" Josh cười cười, vỗ vai anh chàng ngốc nghếch. Ở Anh, anh chỉ đi môtô; mà giao thông bên đó là đi theo hướng bên trái, không phải bên phải như ở đây. Cho nên, dù rất không muốn phiền người khác thì anh cũng không thể làm gì hơn.
"Ngài.. Không đi cùng tôi sao ạ? Ý tôi là, nếu ngài cũng đến địa chỉ này thì cứ đi cùng tôi, dù sao ngài cũng đâu có phương tiện, thay vì phải đón taxi thì tôi sẽ chở ngài đến đó luôn!" Thư ký Nam dè dặt đề nghị.
Josh ngẫm nghĩ rồi đồng ý: "Thôi được!" Dù sao cũng là đang bị bạn chỉnh, trước sau cũng là chỉnh thì anh ngu dại gì mà không chọn lựa cho mình phương thức bị chỉnh nhẹ nhàng hơn chứ! Nghĩ lại, anh càng cảm thấy ê răng khi nhớ lại câu nói trước lúc rời đi của tên bạn thân: "Cậu cứ ở đây đợi anh ta tới đi! Nhớ, không gặp thì không được về!" Thậm chí, tên xấu tính thù dai kia còn chẳng thèm cho anh số điện thoại của cậu thư ký này nữa chứ! Nghĩ nghĩ, anh hỏi: "Số điện thoại cậu bao nhiêu vậy?"
"Dạ, số của tôi là +84.." thư ký Nam nghe giám đốc CEO xin số điện thoại mình thì bị hù bay mất nửa hồn, nhưng vẫn ráng đọc cho hết.
"Ừm, sau này nếu có việc tôi sẽ gọi cậu." Josh cẩn thận lưu lại trong danh bạ.
* * *
Một chiếc xe hơi màu bạc từ từ dừng lại ngay trước bãi đỗ xe chung cư Vĩ An. Lúc này đã gần mười giờ đêm nên hầu như mọi người đã đi ngủ, chỉ còn lại bác bảo vệ hơi gật gù. Khi nghe tiếng xe, bác chỉnh lại nón áo cho chỉnh tề, nhìn thấy chiếc xe hơi thì nhận ra nó là của hai người đàn ông bữa trước đến nhận căn hộ 2.05 trên lầu một. Tuy thắc mắc nhưng ông cũng không ý kiến gì, dù sao người ta cũng mua căn hộ ở đây, muốn tới lúc nào chẳng được, ông có quyền ngăn cản sao? Chỉ là, sự bình thản của ông bị phá vỡ khi thấy người từ trên xe bước xuống. Ngoài người đàn ông nọ còn có cả nhà của Tư Phàm, mà bé Thanh Khang lại đang được anh chàng kia ôm lên, đang gục vào vai anh ta ngủ ngon lành. Đây là làm sao?
Tư Phàm bước xuống xe, thấy bác bảo vệ thì ngượng ngùng nhưng cũng không nói gì thêm. Người xưa có câu càng bôi càng đen, vậy nên tốt nhất không nói gì thì hơn!
Bác bảo vệ dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nửa đời người đã trải qua không biết bao nhiêu biến cố, thấy không biết bao nhiêu loại người; tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bác rất nhanh thu hồi biểu tình kinh ngạc, chỉ im lặng đưa thẻ xe cho Tư Phàm, cho cô một nụ cười nhẹ. Hai nhà dù sao cũng gần nhau, là hàng xóm thì giúp đỡ cũng không lạ; mà cô giờ cũng đã trở thành mẹ đơn thân, nếu tìm được một người đàn ông tốt hơn thì ông cũng mừng cho cô, không một ai không một người nào có quyền chê bai hay chỉ trích cả!
Nhưng là, tâm trạng vừa điều chỉnh chưa được ba phút thì lại có một chuyện xảy ra khiến ông ăn không tiêu. Sau khi nhóm người Tư Phàm rời đi không lâu thì có hai người đàn ông đi chiếc xe máy của cô chạy đến cổng chung cư rồi dừng lại. Ông tưởng là bọn trộm xe đã trộm còn dám chạy đến đây, vừa định gọi người thì ông kịp ngưng lại khi thấy người đàn ông tóc vàng ngồi đằng sau. Kia chẳng phải là bạn của anh chàng khi nãy à? Còn cùng người khác lái xe của Tư Phàm về đây? Việc này là làm sao?
"Bác ơi, bác!" Josh vỗ nhẹ bác bảo vệ, thấy người vừa hồi hồn phản ứng lại thì khẽ cười: "Đây là xe của cô Tư Phàm, bác cho cháu gửi!"
"A, a, vâng! Cậu cứ đậu đằng kia, đó là chỗ cô ấy hay đậu!" Bác bảo vệ chỉ chỗ.
"Cám ơn bác!" Josh lịch sự cảm ơn "Cậu đậu vào chỗ bác ấy chỉ nha! Cảm ơn!"
"Dạ!" Thư ký Nam ríu rít gật đầu, vội vàng chạy vào vị trí chỉ định. Xong hết đâu đó, anh rút ra chìa khóa, đưa đến trước mặt Josh: "Chìa khóa của anh đây ạ!"
"Cảm ơn! Để tôi gọi taxi đưa cậu về." Josh vừa nhìn đồng hồ vừa nhận chìa khóa xe từ thư ký Nam "Cũng trễ rồi! Không thể để cậu đi về không như vậy. Chuyện hôm nay.."
"Cám ơn ngài! Tôi không biết gì cả!" Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng bản thân là một thư ký, biết mình nên và không nên làm gì, thư ký Nam không hề để lộ ra chút tò mò. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của sếp, muốn mất chén cơm hay sao mà nghị luận?
Josh không nói gì, chỉ gật đầu ra vẻ hài lòng. Dù cho việc này không có gì, nhưng công ty lắm người nhiều miệng, ai biết được nếu có tiếng gió lộ ra họ sẽ đồn thổi thành cái dạng gì? Dù sao uy danh của tên kia phải giữ, người phụ nữ kia cũng không thể làm ảnh hưởng. Với mức độ quan tâm của tên kia thì nếu cô ấy có vấn đề gì, anh chắc chắn sẽ bị "hỏi thăm". Thế nên, người thư ký hiền lành này anh vẫn phải gõ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]