Một ngày như bao ngày, Tư Phàm dậy sớm, hôn lên trán con trai một nụ hôn trìu mến, xong sửa soạn đồ cho bé con đi học. Khi làm xong, cô đang kéo khóa cặp thì bị giọng nói của bà Duyên vang lên làm giật mình: "Hôm qua hai đứa nói gì mà lâu như vậy con mới về nhà?"
"À, không có gì đâu ạ! Anh ấy chỉ hỏi vài câu về" kẻ không ra gì "thôi ạ!" Tư Phàm mím môi, đôi mắt thất thần, có chút mù mịt khi nghĩ về chuyện tối hôm qua.
"Kẻ không ra gì" vốn là biệt danh cô và mẹ đặt cho người chồng cũ của mình. Sở dĩ có cái tên này là do hai mẹ con cô đều không muốn nhắc đến tên cũng như không muốn để ý đến anh ta để làm gì. Chỉ là, cô không để ý thì không có nghĩa người khác cũng vậy!
Tối hôm qua, sau khi David ôm Thanh Khang về giường cho bé ngủ thì anh không nói gì thêm, chỉ lịch sự xin phép mẹ cô ra về. Mọi thứ sẽ bình thường nếu như ánh mắt nóng bỏng của anh không chiếu thẳng mặt khiến Tư Phàm không được tự nhiên, còn mẹ cô thì cười cười rồi bảo cô tiễn khách. Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng bị hai phía đồng loạt tấn công, Tư Phàm không thể làm gì hơn là chấp nhận số phận, gồng mình tiễn anh xuống lầu.
Sự im lặng nặng nề bao trùm giữa hai người khiến Tư Phàm cảm thấy áp lực nặng nề. Cô thở cũng không dám thở mạnh, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt thỉnh thoảng len lén nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-gio/2713833/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.