Lạc Tú đi phía trước, nhưng lão Hoàng ở đằng sau đã ngấm ngầm có sát ý.
Ở trong mắt ông ta, Lạc Tú chẳng qua là dựa vào người phụ nữ kia mà thôi, nếu người phụ nữ kia không còn ở bên cạnh Lạc Tú nữa, vậy thì Lạc Tú chỉ có thể bị ông ta gây khó dễ.
Đồ đệ của ông ta chết rồi.
Nhưng ông ta không trách Tuyết Nữ, mà chuyển qua trách Lạc Tú.
Bởi vì Lạc Tú thấy chết không cứu, nên đồ đệ của ông ta mới chết.
Đây chính là suy nghĩ của ông ta.
Nhưng ông ta lại bỏ sót một điều, chính bọn họ cũng đối xử với Lạc Tú như vậy.
Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc nãy ông ta đã ăn nói khép nép cầu xin Lạc Tú.
Thậm chí ngoài Lạc Tú ra, ông ta còn muốn giết hết mấy người còn lại.
Bởi vì chỉ cần giết hết đám người này, vậy thì chuyện hôm nay sẽ không còn ai biết đến nữa.
Cũng sẽ không có ai lan truyền trò hề ban nãy của ông ta ra bên ngoài.
Vì thế, ông ta đã đi đằng sau, âm thầm đưa ra quyết định.
Rất nhanh mọi người đã đến lối vào thứ ba.
Ở lối vào nơi này, khắp nơi đều là đá vụn, rất nhiều đá bị gió tuyết che lấp, có nửa tấm bia đá cổ bị vùi lấp trong tuyết trắng.
Lạc Tú gạt tuyết sang một bên, lộ ra tấm bia đá.
Ở lối vào nơi này, khắp nơi đều là đá vụn, rất nhiều đá bị gió tuyết che lấp, có nửa tấm bia đá cổ bị vùi lấp trong tuyết trắng.
Ở trong mắt ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337660/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.