“Cảm ơn cô, nhưng tôi không cảm thấy bọn họ nguy hiểm gì mấy.” Lạc Tú châm một điếu thuốc, nằm nhoài trên lan can đáp.
Anh vốn định gây sự với đám người này, ai dè bây giờ đám người này lại chủ động dâng tới cửa, thật đúng lúc.
Cũng bớt đi nhiều rắc rối.
Lý Giai Di nghe Lạc Tú nói thế thì nhất thời tức đến mức muốn giậm chân.
“Lạc Tú, haizzz, thôi bỏ đi, đợi anh chịu thiệt một lần rồi mới học được cách ngoan ngoãn.” Lý Giai Di vốn định khuyên nhủ thêm mấy câu, nhưng nhìn thấy thái độ của Lạc Tú lại lắc đầu.
Lý Anh Anh mãnh liệt bày tỏ ý định muốn giữ Thẩm Nguyệt Lan ở lại nhà mình một đêm, nhưng Thẩm Nguyệt Lan vẫn từ chối.
Bên nhà họ Thẩm có phòng của Thẩm Nguyệt Lan, nhưng đã lâu rồi bà không ở, có lẽ đã sớm bám đầy bụi bặm rồi, đợi khi nào dọn dẹp xong bà mới có thể tới đó ở.
Thấy Thẩm Nguyệt Lan kiên quyết như vậy, Lý Anh Anh đành phải từ bỏ.
Lạc Tú dẫn mẹ của mình tới thẳng một khách sạn.
Lý Anh Anh dẫn Lý Giai Di ra ngoài tiễn khách.
Trên đường đi, Lạc Tú liếc nhìn những ngôi nhà ở xung quanh.
“Mẹ, ở Yên Kinh mẹ thích nhà ở khu nào?” Lạc Tú lên tiếng hỏi, anh không định để Thẩm Nguyệt Lan về nhà họ Thẩm ở, mà dứt khoát mua một căn nhà ở Yên Kinh.
Nhà ở Yên Kinh đắt đến mức nào chứ?
Trước đây từng có thông tin, tầng hầm rộng hơn một trăm mét vuông cũng phải mất hai nghìn vạn.
Là tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337578/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.