Chương trước
Chương sau
Nghe Trương Phong Hổ nói thế, đám người Thạch Tứ Quỷ nhất thời phản ứng lại.
Đúng vậy.
Tại sao bọn họ lại quên mất chuyện này cơ chứ?
Nếu Lạc Tú muốn đối phó với Huyết Thi, quả thật phải nhờ bọn họ giúp đỡ.
Bằng không, cương thi trong thôn kia sẽ không dễ dàng đối phó như vậy.
Bọn họ như tìm được thẻ đánh bạc, cả đám bỗng lấy lại sự tự tin.
Bây giờ, ánh mắt né tránh vì sợ hãi ban nãy đã nhìn thẳng vào Lạc Tú.
"Hừ!"
"Được, tôi sẽ cho các ông nhìn cho rõ."
Lạc Tú vừa dứt lời, đột nhiên có một chiếc xe tăng chạy tới từ đằng xa.
Huyết Sát đến rồi.
Khoảng thời gian này, Huyết Sát vẫn luôn tu luyện. Hôm tới Tương Tây, Lạc Tú đã giao phương pháp tu luyện cho từng người.
Vệ Tử Thanh là người phụ trách giám sát.
Lúc này, đám người Huyết Sát đều tràn đầy khí thế, dồi dào sức mạnh.
Thậm chí ai cũng sát khí ngút trời, khí thế kinh người, cảm giác như một đàn sư tử đang lao đến.
“Ai nói với ông rằng tôi chỉ có một mình?” Lạc Tú cười gằn.
Trương Phong Hổ choáng váng, đám người Thạch Tứ Quỷ cũng sửng sốt.
Thạch Tứ Quỷ bỗng có kích động muốn bóp chết Trương Phong Hổ.
Mẹ kiếp, lúc nãy ông lắm lời làm gì?
Bây giờ thì hay rồi?
Nhưng ông ta không còn cơ hội nữa.
Bởi vì một cái đầu người đã bay thẳng lên cao.
Đó chính là đầu của Trương Phong Hổ.
“Trước khi tôi trở về, các ông hãy chuẩn bị cho kỹ, nếu tôi không hài lòng thì đây sẽ là kết cục của các ông.” Lạc Tú chỉ vào đầu của Trương Phong Hổ đã lăn qua một bên.
Nhất đại Tông Sư cứ thế lặng lẽ chết đi.
Thậm chí trên mặt Trương Phong Hổ còn mang theo vẻ kinh ngạc.
“Vì các ông đã cướp của tôi một lần, đương nhiên tôi cũng phải cướp lại rồi.” Lời nói của Lạc Tú khiến đám người Thạch Tứ Quỷ nơm nớp lo sợ.
Bọn họ hoàn toàn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Lúc nãy bọn họ còn tự cho rằng mình đã tìm được thẻ đánh bạc.
Ai dè chỉ trong nháy mắt lại phát hiện ra đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Người ta còn dẫn theo quân đội.
Cộng thêm vũ khí nóng cỡ lớn, chẳng phải sẽ dễ dàng đối phó với cương thi bình thường hay sao?
Hơn nữa bọn họ đều cảm nhận được hơi thở khác thường trên người Huyết Sát.
Rõ ràng đây không phải là đội quân bình thường.
"Các ông có ý kiến gì không?"
Đám người Thạch Tứ Quỷ lắc đầu.
"Chuyện này công bằng chứ?"
Đám người Thạch Tứ Quỷ gật đầu.
Lạc Tú xoay người, đi về phía Thẩm Nguyệt Lan.
Mọi người xung quanh đều tự động lùi ra ngay tức khắc.
Bây giờ không ai còn dám cười nhạo thanh niên này nữa.
Bởi vì mặc dù chỉ có một mình anh, nhưng lại sở hữu sức mạnh giống như thiên quân vạn mã.
"Dì hãy bảo trọng, còn chuỗi…"
“Cảm ơn Lạc Tông Sư, nhưng chuyện này dì tự có chừng mực.” Thẩm Nguyệt Lan khẽ cười đáp.
Bà biết Lạc Tú đang nói đến chuỗi hạt, nhưng đó là để cầu nguyện cho con trai bà, nên bà không thể lấy ra được.
Trong lòng bà, đứa con trai mà bà chưa từng gặp mặt kể từ khi bà sinh nó ra còn quan trọng hơn cả trời.
Lạc Tú thấy Thẩm Nguyệt Lan đã nói như vậy thì cũng không tiện nói tiếp nữa.
Lạc Tú khẽ cười, rồi xoay người rời đi.
Anh phải đi tìm Huyết Thi Vương.
Điền Gia Trại mà Huyết Thi Vương đang ở nằm sâu trong núi, tách biệt với thế gian, hiếm khi có người lui tới.
Mặc dù không thể lái xe bọc thép vào, nhưng có thể di chuyển một số vũ khí hạng nặng khác.
A Phổ Tử Khôi đi theo Lạc Tú để chỉ đường.
Trên thực tế, ngọn núi mà Điền Gia Trại đang tọa lạc có phong cảnh tươi đẹp, cảnh sắc hợp lòng người, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị Huyết Thi Vương gây hại.
“Haizzz, nếu tôi sớm biết thì lúc đó đã tiêu diệt nó rồi.” Lạc Tú thở dài, dù gì Điền Gia Trại cũng có mấy chục người.
“Thật ra anh Lạc không cần phải bận tâm đâu.” A Phổ Tử Khôi ở bên cạnh cười nói.
“Là sao?” Lạc Tú hỏi.
"Anh Lạc, tôi cũng không ngại kể cho anh nghe một câu chuyện về làng Vong Ưu."
“Làng Vong Ưu?” Lạc Tú cau mày.
A Phổ Tử Khôi mỉm cười bắt đầu kể câu chuyện này.
Từ xưa đến nay mảnh đất Tương Tây này luôn thần bí, tổng cộng có ba tà thuật.
Một là đuổi thi, hai là thả cổ, ba là lạc hoa động nữ.
Hai tà thuật đầu tiên thì vẫn còn tồn tại, nhưng lạc hoa động nữ đã biến mất, hầu như chẳng còn ai biết đến.
Nhưng ở Tương Tây lại có một truyền thuyết khác, đó chính là làng Vong Ưu.
Truyền thuyết kể rằng, làng Vong Ưu nằm sâu trong núi, hoàn toàn tách biệt với thế gian, trong làng có một bảo bối thần kỳ.
Nó có thể khiến người khác quên đi mọi phiền muộn.
Có bảo bối như vậy, tất nhiên sẽ có người nhung nhớ.
Mà một khi đã có người nhung nhớ thì chắc chắn sẽ đi cướp.
Nhưng người bình thường sẽ không đi làm chuyện này, mà chỉ có mấy tên cướp, cướp hoặc tội phạm giết người mới nhớ nhung đến bảo vật này.
Mặc kệ truyền thuyết như thế nào, miễn sao có thể lấy trộm được bảo bối này thì sẽ bán được rất nhiều tiền.
Vì thế đã có ba tên cướp tìm đến làng Vong Ưu này.
Cuối cùng cũng tìm ra thật.
Nhưng sau khi bọn họ đi vào làng, bọn họ liền phát hiện ra trong làng hầu như không có phụ nữ, cũng không có trẻ em, mà chỉ có đàn ông và người già.
Hơn nữa trí nhớ của mấy người này cực kỳ kém.
Khẩu âm cũng không giống nhau.
Ba tên cướp vừa lang thang trong làng, vừa tùy thời cơ tìm kiếm bảo bối.
Nhưng có một chuyện rắc rối là dân làng không có trí nhớ tốt, không ai biết bảo bối này được giấu ở đâu.
Ba người đành phải tiếp tục ở lại làng.
Kể từ đó, ba người kia không còn ra ngoài nữa.
Và trong làng lại có thêm ba dân làng đãng trí nữa.
“Thật thú vị!” Lạc Tú cười nói.
“Sao cô lại biết được câu chuyện này?” Lạc Tú đột ngột hỏi một câu.
Bởi vì theo lời kể của A Phổ Tử Khôi thì cực kỳ chi tiết.
E rằng người trong làng đó đều là trộm cướp hoặc thổ phỉ đi tìm bảo vật này.
Dù gì cũng không có phụ nữ và trẻ em, mà chỉ có đàn ông và người già.
Chắc chắn vì một lý do nào đó mà ba người kia đã quên mất mình là trộm cướp, thậm chí còn quên mất mình đến từ đâu, đành phải ở lại ngôi làng đó.
Và cứ thế suy ra, toàn bộ ngôi làng đã được vỡ lẽ.
Đương nhiên A Phổ Tử Khôi sẽ không vô duyên vô cớ kể câu chuyện này ra.
Nói cách khác, Điền Gia Trại chính là làng Vong Ưu.
Rất có thể ngôi làng đó đều là trộm cướp và thổ phỉ.
Nhưng giống như câu hỏi của Lạc Tú.
Nếu bọn họ đã quên hết mọi chuyện rồi, vậy thì tại sao A Phổ Tử Khôi lại biết được câu chuyện này?
A Phổ Tử Khôi lắc đầu, nở nụ cười cay đắng.
"Có một hôm vào nửa đêm, tôi nhìn thấy ba tôi lén lút thức dậy, nên đã hỏi ba tôi đi đâu thế?"
"Ông ấy bảo, ông ấy muốn đi tìm một bảo vật."
“Rồi cứ thế ông ấy đi suốt năm năm, cho đến một ngày tôi tìm thấy ông ấy ở Điền Gia Trại, nhưng ông ấy đã không còn nhận ra tôi nữa.” Nụ cười trên mặt A Phổ Tử Khôi càng cay đắng hơn.
Lạc Tú cũng không hỏi gì nữa, mà chỉ an ủi cô ta.
Trên thực tế, về chuyện quên mất một số thứ cũng có một cách nói khác, đó chính là con người có ba hồn bảy vía, nếu mất đi một hồn hoặc vía trong số đó, cũng sẽ gây ra hiện tượng mất trí nhớ.
Tất nhiên, về tình trạng mất trí nhớ cụ thể còn phải tùy thuộc vào mỗi người.
Có mấy người có lẽ chỉ quên một số chuyện trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng có người quên nhiều hơn.
“Trước đây rất lâu, Điền Gia Trại đó chính là nơi ở của lạc hoa động nữ cuối cùng.” A Phổ Tử Khôi nói.
Lạc Tú đã hoàn toàn hiểu rõ.
Sau một quãng đường dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Quả thật nơi này rất ít người qua lại, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.
Đám người Lạc Tú vừa mới vượt qua đỉnh núi đã bị chặn lại.
"Đứng lại! Mấy người không được phép đến gần!"
"Chúng tôi là Huyết Sát của quân khu Kinh Nam, tiếp nhận mệnh lệnh tiêu diệt Huyết Thi. Đây là Lạc giáo quan của chúng tôi." Huyết Hổ lấy ra giấy chứng nhận ra.
“Tôi mặc kệ mấy người là ai?”
“Bây giờ nơi này do Cục An ninh của chúng tôi tiếp quản.” Một người mặc áo Tông Trung Sơn ở trong đó hừ lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.