Chương trước
Chương sau
Lạc Tú vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Nhất là ba người Thạch Tứ Quỷ đều nhất thời có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ?
Không, tuyệt đối không thể nào?
Chuyện này sao có thể?
Vu Sa Sa đứng trong đám đông đột nhiên trợn tròn mắt.
"Hừ, đợi thiếu niên Tông Sư tới ư?"
"Đợi cao thủ số một Hoa Đông đến cứu các ông sao?"
"Chẳng lẽ đám ngu xuẩn các ông vẫn chưa hiểu rõ à?"
"Các ông không đợi được đâu."
"Bởi vì tôi vẫn còn một cái tên khác."
"Lạc!"
"Vô!"
"Cực!"
Lạc Tú vừa dứt lời, mọi người đều chết lặng, nhất thời biến sắc.
Bọn họ không biết Lạc Tú là ai.
Nhưng ba chữ Lạc Vô Cực này lại giống như sét đánh bên tai.
Bởi vì cách đây không lâu, ba chữ này đã dấy lên làn sóng ngút trời trong toàn bộ Hoa Đông.
Khiến cả khu vực Hoa Đông phải run sợ, các ông trùm Hoa Đông đều đứng ngồi không yên, khiến hai nhà quyền thế lớn ở Hải Đông bị tiêu diệt trong cùng một ngày.
"Chuyện này sao có thể?"
"Sao cậu có thể là…"
Nhưng đúng lúc này, mọi người chợt tỉnh lại.
Không phải là không thể.
Ba đại Tông Sư cũng không địch lại người trước mặt.
Thử hỏi trên đời này còn ai có sức chiến đấu như vậy?
Có thể một mình càn quét ba đại Tông Sư liên thủ với nhau.
Lạc Vô Cực!
Chỉ có một mình người này.
Bây giờ cả người Vu Sa Sa bỗng chao đảo.
Cô ta luôn đợi thiếu niên Tông Sư Hoa Đông kia đến.
Bởi vì cô ta tự tin rằng với sắc đẹp và thủ đoạn của mình, cho dù không chiếm được vị thiếu niên Tông Sư kia, thì cô ta vẫn có thể đi theo phía sau để giành chút lợi ích.
Chỉ cần cho cô ta cơ hội, dù chỉ là một tia cơ hội.
Thậm chí hôm nay cô ta còn cố ý ăn mặc ngây thơ dễ thương, bởi vì cô ta nghe nói vị thiếu niên Tông Sư kia thích cô gái ngây thơ dễ thương.
Hơn nữa cô ta cũng đã lên kế hoạch, sau khi gặp mặt sẽ tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện ra, người mà cô ta chờ đợi nửa ngày trời lại chính là Lạc Tú từng bị cô ta vứt bỏ.
Chuyện này nực cười đến nhường nào?
Người mà mình luôn mong đợi kia lại chính là Lạc Tú từng bị cô ta chế giễu coi thường.
Rõ ràng lúc đó cô ta đã có cơ hội, thậm chí còn thành công khiến đối phương có thiện cảm với mình.
Ai dè chỉ vì tên vô tích sự Lưu Văn Vĩ mà cô ta đã bỏ lỡ.
Lúc đó cô ta cảm thấy Lạc Tú chỉ là người bình thường, sao có thể so bì với Lưu Văn Vĩ?
Nhưng bây giờ thì sao?
Mặc kệ là tiền bạc, địa vị hay thực lực, Lạc Tú đều dùng dáng vẻ nghiền ép càn quét Lưu Văn Vĩ.
Nói cách khác, Lưu Văn Vĩ có thể có cái gì để so bì với Lạc Tú.
Với thực lực mà Lạc Tú thể hiện vào lúc này, ngay cả ba nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư kia cũng không thể so bì với anh.
Thiếu niên Tông Sư, cao thủ đứng đầu Hoa Đông là nhân vật sáng chói đến cỡ nào?
Nếu cô ta sớm biết chuyện này…
Nhưng đây lại là một cái tát vào mặt.
Bởi vì trước đó, Lạc Tú đã hào phóng thừa nhận chuyện này trên bàn ăn.
Nhưng lúc đó, mọi người đều tự đại cho rằng Lạc Tú đang khoác lác.
Thậm chí còn vì thế mà coi thường Lạc Tú.
Bây giờ cô ta mới chợt nhớ lại những lời mà Lạc Tú đã nói vào ngày hôm qua.
Vu Sa Sa, cô hiểu tôi được bao nhiêu?
Ngay cả Thạch Tứ Quỷ cũng không xứng để nói tôi đắc tội với ông ta ngay trước mặt tôi.
Lúc đó cô ta chỉ cho rằng Lạc Tú đang ngông cuồng tự đại.
Nhưng bây giờ thì sao?
Có phải là vậy không?
Hoàn toàn không.
Bởi vì với thân phận và thực lực của Lạc Tú, anh hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra câu này.
Cô ta hối hận tột cùng, nhớ lại lúc trước cùng ngồi xe với Lạc Tú tới đây, sở dĩ Lạc Tú dám ra tay đánh bọn côn đồ kia, thậm chí sau khi đến Tương Tây cũng chẳng hề sợ ai.
Không phải là vì Lạc Tú kiêu ngạo, mà là người ta thật sự có tư cách để làm vậy. Anh cũng đã sớm chứng minh mình chính là Lạc Vô Cực.
Cả người Vu Sa Sa run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ta đã cực kỳ hối hận rồi.
Vì cô ta tự cho rằng mình chỉ còn một bước nữa là thành công.
Nhưng cô ta lại vì Lưu Văn Vĩ, bây giờ đang nằm dưới đất như chó chết mà bỏ cuộc.
Bây giờ Lưu Văn Vĩ đang trợn mắt há mồm nhìn Lạc Tú.
Anh ta không tin, cũng không dám tin.
Đồng thời anh ta cũng nhớ lại lúc đó trên bàn ăn, khi Lạc Tú thừa nhận mình chính là thiếu niên Tông Sư, anh ta còn xem thường, chế giễu Lạc Tú, cho rằng Lạc Tú đang khoác lác.
Ha ha!
Anh đang khoác lác sao?
E rằng lúc đó, mình làm trò cười giống như một tên hề.
Còn muốn bái người ta làm sư phụ?
Điều đó buồn cười làm sao?
Lúc này, Lưu Văn Vĩ chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng tắt thở.
Đám người Thạch Tứ Quỷ cũng sững sờ, trên mặt nở nụ cười cay đắng.
“Ông từng kết nghĩa anh em với tôi à?” Lạc Tú vung tay tát vào mặt Trương Phong Hổ.
"Chỉ dựa vào ông cũng xứng kết nghĩa anh em với Lạc Vô Cực tôi sao?"
“Ông bảo tôi giết người à?” Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt Thạch Tứ Quỷ.
"Ông cũng xứng bảo Lạc Vô Cực tôi giết người à?"
Bây giờ cả hai người đều không dám thở mạnh.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra tại sao sau khi đến đây Lạc Tú lại tự tin đến thế, bởi vì người ta có vốn liếng để làm như vậy.
Quả thật, Thạch Tứ Quỷ ông ta cũng xứng bảo Lạc Tú đưa đơn thuốc cho ông ta ư?
Thảo nào người ta luôn coi thường bọn họ.
“Thằng nhóc xấu xa này, cháu thật đáng ghét. Rõ ràng cháu có bản lĩnh như vậy, vậy mà không chịu nói sớm cho dì biết.” Lúc này Thẩm Nguyệt Lan cũng có cảm giác bị vả mặt.
Xấu hổ quá đi mất.
Hại bà lo lắng cho anh nửa ngày trời.
“Dì út, Tiểu Tú đã nói với dì chuyện cậu ấy là thiếu niên Tông Sư rồi, chẳng lẽ dì đã quên rồi ạ?” Giang Đồng Nhiên ở bên cạnh chẳng hề kinh ngạc, như thể đã sớm quen rồi.
Bây giờ Thẩm Nguyệt Lan mới nhớ ra, quả thật hôm qua Lạc Tú đã nói cho bà biết anh chính là thiếu niên Tông Sư kia.
Nhưng lúc đó bà cho rằng Lạc Tú đang khoác lác, nên bản thân cũng khoác lác rằng, thiếu niên Tông Sư chính là con trai của bà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt Lan không khỏi đỏ mặt, bà thề rằng lát nữa bà nhất định phải dạy cho thằng nhóc thối tha này một bài học.
Nhưng nếu đã biết được thân phận của người ta, bà còn có thể làm như vậy ư?
Mặc dù bà là nữ hoàng kinh doanh, nhưng nếu so với thiếu niên Tông Sư, cao thủ đứng đầu Hoa Đông thì hoàn toàn chẳng đáng được nhắc đến.
“Có phải cháu đã sớm biết rồi đúng không?” Thẩm Nguyệt Lan quan sát kỹ cháu gái.
“Cháu không biết.” Giang Đồng Nhiên là nói thật, hôm giết Phong Thiên Lôi cô ta không có đi tới đó, tất nhiên sẽ không biết rồi.
“Nhưng cháu luôn tin tưởng mỗi câu nói của cậu ấy, cho dù cậu ấy nói mình là Tiên Đế hạ phàm, cháu cũng sẽ tin.” Giang Đồng Nhiên nghiêm túc nói.
Không hiểu sao cô ta luôn sùng bái Lạc Tú.
Bên này, cuối cùng đám người Thạch Tứ Quỷ cũng chấp nhận sự thật này một cách khó khăn.
Nhưng sau đó bọn họ biết, mình đã gây ra rắc rối lớn.
Bởi vì bọn họ từng có ý định cướp đơn thuốc của Lạc Tú.
Mẹ kiếp, chẳng khác nào bọn họ chủ động đi uống rượu với Diêm Vương.
Đồ của Lạc Vô Cực, đừng nói là bọn họ, mà ở cả Tương Tây này cũng chẳng có ai dám cướp.
“Bây giờ, các ông có món đồ nào tốt gì để tôi cướp lấy không?” Lạc Tú cười khẩy.
“Hừ, cậu cũng đừng đắc ý, cậu không dám giết chúng tôi đâu.” Trương Phong Hổ bỗng lạnh lùng nói.
“Ồ?” Lạc Tú cảm thấy rất thú vị.
"Chúng tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng không có chúng tôi thì một mình cậu vẫn chưa đủ để đối phó với Huyết Thi Vương. Cho dù cậu có thể đối phó thì trong thôn vẫn còn một cương thi."
"Chỉ cần chúng tôi không ra tay thì cậu sẽ cô độc ở Tương Tây này, bộ tộc đuổi thi sẽ ra tay giúp cậu, nhưng chẳng có bao nhiêu người thật sự có thể làm được."
“Vì thế cậu sẽ không dám giết chúng tôi.” Trương Phong Hổ nói chắc như đinh đóng cột.
“Thậm chí, nếu muốn tiêu diệt Huyết Thi Vương thì cậu còn phải cầu xin chúng tôi.”
“Ồ? Thế cơ à?” Lạc Tú cười khẩy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.