Thạch Kỷ Trung tốt xấu gì cũng là một trấn trưởng, bây giờ lại bị một người bình thường đánh. Hơn nữa còn bị đánh trước mặt thị trưởng. Dù gì thì thị trưởng Lý cũng sẽ nói mấy câu cho mình chứ? Cho dù không nói mấy câu giúp mình thì dựa theo giải quyết việc chung, vậy cũng phải chỉ trích Lạc Tú. Tại sao bây giờ lại chỉ trích mình rồi? "Không phải, thị trưởng Lý, tôi là trấn..." “Bắt đầu từ bây giờ, ông không phải nữa rồi.” Thị trưởng Lý thình lình nói một cách hiên ngang lẫm liệt. Những lời này vừa dứt, Thạch Kỷ Trung đã hoàn toàn choáng váng. Chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy mà mình đã bị cách chức? Này? “Thị trưởng Lý, điều này không hợp lý đâu nhỉ?” Thạch Kỷ Trung vẫn không bỏ cuộc. "Không hợp lý?" "Ông dùng quyền lực để trục lợi, dùng quyền lực để đàn áp nhân dân, ức hiếp nhân dân. Vậy có hợp lý không?" “Hơn nữa, không chỉ có ông bị cách chức, tôi sẽ lập tức sắp xếp người điều tra, tôi muốn xem mấy năm qua trấn trưởng ông đã làm bao nhiêu chuyện ức hiếp dân chúng rồi!” Thị trưởng Lý bày ra vẻ mặt chính nghĩa mà nói. "Trái pháp luật, loạn kỷ cương, ai cho ông cái quyền này?" Khoảnh khắc những lời đó được nói ra, sắc mặt của Thạch Kỷ Trung trở nên tái mét hoàn toàn. Sao ông ta có thể không có vấn đề gì được? Nếu bị điều tra, ông ta sẽ phải ngồi tù phần đời còn lại. "Ông không phục thì cũng có thể đi kiện tôi. Phía trên tôi có đầy người đây này." Thị trưởng Lý khịt mũi lạnh lùng, dùng những gì Thạch Kỷ Trung vừa nói tát vào mặt Thạch Kỷ Trung. Nhưng Thạch Kỷ Trung vẫn không hiểu, làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này? Mãi đến giây phút sau, ông ta mới biết lý do thực sự. Bởi vì sau đó ông ta nhìn thấy thị trưởng Lý vô cùng khách sáo, thậm chí còn nói chuyện với Lạc Tú một cách khá ngoan ngoãn. “Lạc gia, thật xin lỗi đã làm phiền ngài.” Lúc này đây, thái độ của thị trưởng Lý hết sức tôn kính. Thạch Kỷ Trung nhìn thấy cảnh tượng này thì tức khắc phản ứng lại được. Vậy là ông ta đã đắc tội với người đó, đắc tội với thanh niên đó rồi! Vì vậy, mới khiến mọi chuyện trở nên như thế này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra được người thanh niên này rất có lai lịch, ngay cả thị trưởng Lý cũng phải nể mặt như vậy, điều này đã hoàn toàn giải thích mọi chuyện. Lạc Tú lại không cho thị trưởng Lý vẻ mặt hòa nhã gì. Anh trực tiếp bỏ mặc thị trưởng Lý ở một bên, sau đó quay trở lại nhà của Nhậm Tư Vũ. Đương nhiên, thị trưởng Lý cũng không dám tức giận, dù sao đây là người có thể cứu mạng mình. Vả lại tính tình của các cao nhân đều rất lớn, ai bảo người ta có bản lĩnh chứ. Mà Thạch Kỷ Trung hoàn toàn bị sốc vào giây phút này. Ngay cả mặt mũi của thị trưởng Lý cũng không cho, tên này có lai lịch lớn đến mức nào chứ? Lần này mình thực sự chết chắc rồi. “Anh Lạc, anh rốt cuộc là ai?” Nhậm Tư Vũ nhìn theo sau lưng Lạc Tú. “Người bình thường.” Lạc Tú mỉm cười. Nhậm Tư Vũ trợn tròn mắt. Vạn Hồng Uy, ông trùm của thành phố Thanh Thủy, nhìn thấy anh đã hoảng sợ như cháu trai. Bây giờ ngay cả người đứng đầu thành phố Thanh Thủy cũng phải lễ phép với anh, anh còn mặt mũi nào mà nói rằng mình là người thường? Anh còn là người bình thường, vậy chúng tôi là gì? Nhưng Nhậm Tư Vũ không dám hỏi thêm, mà Lạc Tú yêu cầu Nhậm Tư Vũ chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, sau đó đi vào luyện thuốc. Đây chỉ có thể được coi là một viên thuốc, không thể xem là đan dược. Không phải Lạc Tú không thể luyện chế đan dược, mà là tài liệu không đủ. Nhưng miễn là nó có thể ngăn cản thi độc là được. Đến tận mười giờ tối, Lạc Tú mới ra ngoài. Những viên thuốc được Lạc Tú luyện thành mấy trăm phần. Cho ba của Nhậm Tư Vũ một viên, chẳng bao lâu là sắc mặt của ba Nhậm Tư Vũ đã tốt hơn nhiều, không cảm thấy lạnh nữa. Sau đó, Lạc Tú đưa cho Nhậm Tư Vũ một ít viên thuốc và bảo Nhậm Tư Vũ phân phát những viên thuốc đó cho một số dân làng trong thị trấn. Rồi anh lại tiện tay ném cho thị trưởng Lý đang đợi bên ngoài. Thị trưởng Lý suýt chút nữa đã bật khóc, rối rít cảm ơn. “Về sau làm nhiều chuyện hơn cho dân chúng đi.” Lạc Tú xoay người đi vào nhà. Đêm đó, một số người trong thị trấn bị trúng thi độc đều khỏi hẳn. Nhưng khi Nhậm Tư Vũ làm việc lại không được cẩn thận cho lắm, phạm một chút sai lầm. “Quỷ gia, chính là loại đan dược này.” Thạch Kỷ Trung đưa cho Thạch Tứ Quỷ một viên thuốc. Ông ta không ngờ cuối cùng ông ta lại lấy được một viên thuốc từ chỗ người khác. Thạch Tứ Quỷ đặt viên thuốc bên cạnh miệng và vươn chiếc lưỡi thâm đen của mình ra liếm một cái, cuối cùng nhét viên thuốc vào miệng. Không mất bao lâu, sắc mặt Thạch Tứ Quỷ thoáng vặn vẹo, sau đó trực tiếp phun ra một ngụm máu đen. Ngụm máu đen kia tanh hôi vô cùng, thậm chí còn bốc lên một luồng khói đen. Thạch Tứ Quỷ nở nụ cười trên môi, trong mắt lóe lên tia sáng. "Tốt, cực kỳ tốt!" Sau đó quay đầu về phía Giang Dật Phi đang ở bên cạnh. "Cậu Giang, cậu nghĩ như thế nào về chuyện này?" “Bác Quỷ, đây là một điều tuyệt vời. Nếu thật sự không ai có thể luyện ra loại giải dược trị liệu thi độc này, vậy đây sẽ là một mối làm ăn lớn.” Giang Dật Phi cười khẩy một tiếng. “Chỉ cần lấy được đơn thuốc này rồi bắt được thi vương kia, tôi có thể bảo đảm trong vòng một tháng, toàn bộ người của Tương Tây đều phải đến tập đoàn Thiên Dược của tôi mua thuốc!” Giang Dật Phi cười tự đắc. “Ngoài ra, Thạch Kỷ Trung, lần này ông lập công rồi.” Thạch Tứ Quỷ nhìn về phía Thạch Kỷ Trung. "Quỷ gia, sau đêm nay, tôi nhất định sẽ ngồi tù trong suốt phần đời còn lại. Tôi chỉ có một yêu cầu. Sau khi lấy được đơn thuốc, hãy giết cậu ta cho tôi!" Thạch Kỷ Trung nói với vẻ tàn nhẫn. "Được, tôi hứa với ông." "Còn có tin tức mới nhất. Huyết Thi Vương đã trở lại Điền Gia Trại, vả lại nghe nói ngày mốt thiếu niên tông sư kia sẽ đến, ngày mai những người khác cũng đến, cho nên ngày mốt, chúng ta cứ dứt khoát hành động là được." "Thiếu niên tông sư khác với những người khác. Đến lúc đó, mở tiệc chiêu đãi những người có máu mặt Tương Tây này, chúng ta phải chuẩn bị một bữa tiệc đón gió cho người ta." Thạch Tứ Quỷ mỉm cười. "Nhưng đơn thuốc, cậu Giang, cậu nên cố gắng hết sức để lấy." Giá trị của đơn thuốc có thể giải thi độc không thể đo lường. “Được!” Giang Dật Phi đồng ý. Điều này quá đơn giản, mình lấy tiền đập thôi cũng lấy được. "Đến lúc đó, tôi sẽ tiến cử các người. Nếu thật sự có thể cho các người gia nhập môn hạ của thiếu niên tông sư, tương lai các người có thể một bước lên trời." Còn Giang Dật Phi và Lưu Văn Vĩ thì cười cười. Sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đến rồi sao? Vị thiếu niên tông sư trong truyền thuyết! Ngay cả Thạch Tứ Quỷ cũng có chút hưng phấn. Sáng sớm hôm sau, Giang Dật Phi, Lưu Văn Vĩ và những người khác dẫn người đến nhà Nhậm Tư Vũ. Nhưng khi nhìn thấy Lạc Tú, bọn họ đã chết lặng. “Tại sao lại là Lạc Tú?” Đám người Lưu Văn Vĩ vẫn chưa xuống xe. “Lạc Tú, thuốc là do cậu ta luyện ư?” Lưu Văn Vĩ ngây ngẩn cả người, Vu Sa Sa cũng sửng sốt. Nhưng sau đó Lưu Văn Vĩ lại lắc đầu, chắc chắn không phải là Lạc Tú luyện ra, nhưng bọn họ cũng đã hỏi rõ ràng, trên người Lạc Tú khẳng định có đơn thuốc. “Hay là tôi đi cho.” Vu Sa Sa chủ động xin đi giết giặc. “Được rồi, cậu đi trước đi, nếu cậu ta không đồng ý thì đừng trách tôi động thủ.” Lưu Văn Vĩ cùng Giang Dật Phi ở trên xe nói. Vu Sa Sa ra khỏi xe, lúc này Lạc Tú đúng lúc đang ở trong sân nhà người ta vừa uống trà vừa trò chuyện với Nhậm Tư Vũ. “Lạc Tú, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.” Vu Sa Sa cũng trực tiếp nói. "Nói." “Phương thuốc có thể giải thi độc đang ở trong tay cậu đúng không?” “Đúng!" Nhưng sau đó Lưu Văn Vĩ lại lắc đầu, chắc chắn không phải là Lạc Tú luyện ra, nhưng bọn họ cũng đã hỏi rõ ràng, trên người Lạc Tú khẳng định có đơn thuốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]