Tôi không nói đùa?
Lạc Tú thực sự không nói đùa.
Nhưng lần này, toàn bộ bầu không khí đã trở nên gượng gạo.
Vu Sa Sa không dằn lòng được thở dài, sau đó lắc đầu.
Nếu anh thừa nhận lỗi lầm của mình, nhiều nhất chỉ mất mặt thôi.
Nhưng anh lại khăng khăng mình là người đứng đầu Hoa Đông kia, là vị thiếu niên tông sư kia thì thật sự đã quá đáng rồi.
Điều này có cảm giác như chưa trưởng thành và phải chiến đấu đến cùng để giành lấy thể diện.
Vì muốn khoác lác với bạn bè mà phải giả bộ như vậy thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Nếu anh khoác lác mình là một con người có giá trị mấy chục vạn hoặc quá hơn là một trăm vạn thì còn có người tin.
Nhưng anh lại cứ khoe khoang mình là vị thiếu niên tông sư có giá một hai trăm triệu kia thì thật là nực cười.
“Được, là cậu, là cậu.” Lưu Văn Vĩ cười cười, nhưng đột nhiên lại lớn tiếng nói.
“Nếu vài người đã không biết thiếu niên tông sư đại diện cho điều gì, vậy để tôi giải thích cho nghe.”
“Nhà họ Vương ở Hải Đông có người làm chủ tịch tỉnh, nghe nói ngay cả nhà họ Vương cũng phải cúi đầu trước vị thiếu niên tông sư kia, vị chủ tịch tỉnh cũng phải khiêm nhường với anh ta.”
“Chắc mọi người cũng đã ít nhiều nghe nói đến chưởng môn Bát Cực Môn của Hoa Đông, Phong Thiên Lôi rồi chứ?” Lưu Văn Vĩ cười gằn.
“Người đó là một lão đại chân chính, nghe nói có thể cưỡi cả mãnh hổ, nổi tiếng khắp Hoa Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337499/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.