"Thế nào? Không ai muốn ra tay sao?” Lạc Tú ngậm điếu thuốc trong miệng, rất tùy ý liếc mắt nhìn Huyết Sát.
“Nếu không thì đội trưởng, anh lên đi?” Có người mở miệng nói, ném nồi cho Huyết Hổ.
Vừa rồi một đám người còn tranh nhau muốn chỉnh đốn giáo quan mới tới, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã tôi đẩy anh anh đẩy tôi, không ai muốn bước lên.
Mặc dù Huyết Hổ biết mình không thể đánh thắng nhưng lúc này cũng chỉ có thể đứng ra.
Không vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì anh ta đã từng được Lâm Hóa Long tự mình chỉ bảo.
Càng quan trọng hơn nữa là lúc này anh ta không thể sợ hãi, bởi vì anh ta là đội trưởng.
“Được rồi, các người đừng đùng đẩy tới lui làm gì. Tất cả cùng nhau lên một lượt đi.” Lạc Tú rất dứt khoát phất tay.
“Giáo quan Lạc, câu này của anh có hơi ngông cuồng rồi đấy.” Trương Phỉ nghe thế thì có chút bất mãn.
Đánh không lại thì đánh không lại, nhưng lời nói của Lạc Tú lại là khinh thường toàn bộ Huyết Sát.
“Ngông cuồng sao?” Lạc Tú cười cười.
"Các người không chỉ cùng lên một lượt mà tôi còn giúp các người một tay, thêm một điều kiện. Đó là tôi đứng yên ở chỗ này, nếu các anh có thể khiến tôi nhúc nhích nửa bước thì tôi sẽ lập tức xoay người rời đi!"
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng rồi.
Đây là nhận thức của mọi người về Lạc Tú.
“Giáo quan Lạc, mặc dù có thể nhìn ra được vừa rồi anh rất lợi hại nhưng Huyết Sát chúng tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337482/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.