Chương trước
Chương sau
Giờ khắc này Giáo quan Trương và những người khác đã hoàn toàn bị sốc rồi, thậm chí bọn họ còn tự hoài nghi mình có đang nằm mơ hay không nữa.
Vì mọi thứ trước mắt đều đã vượt quá những gì khoa học có thể giải thích.
Một người có thể nâng một chiếc du thuyền nặng mười tấn?
Hơn nữa còn chỉ bằng một tay!
Một người có thể đứng trên mặt nước sao?
Được thôi, nếu hai việc này đều có người có thể làm được.
Nhưng mà mẹ nó có người nào nói cho bọn họ biết, một người đứng trên mặt nước dùng một tay nâng một chiếc du thuyền nặng mười tấn là chuyện gì không?
Ai mà tin?
Đây là chuyện phản khoa học, hoàn toàn không phù hợp với quy luật vật lý!
Trọng tâm của anh ở đâu?
Trên hòn đảo phía xa, Huyết Hổ vẫn đang chỉ huy người tổ chức cứu hộ. Lúc đội viên cầm kính viễn vọng quan sát tình huống nhóm người Lạc Tú thì lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đội trưởng, đội trưởng, anh tới đây nhìn một chút xem, xem tôi có bị hoa mắt không?” Người kia nói lắp bắp, giọng điệu đầy hoảng sợ.
“Sao vậy?” Huyết Hổ cau mày hỏi.
“Tôi thấy một người đàn ông đứng trên mặt nước, trên tay nâng một chiếc du thuyền đang đi về phía chúng ta.” Người đàn ông kia thuật lại những gì mình thấy mà tự anh ta cũng không dám tin. Rốt cuộc mình đang nói cái gì thế này?
“Báo Tử, mẹ nó anh bị hỏng não rồi phải không?” Trương Phỉ không quay đầu lại mắng, thầm nghĩ hôm nay đầu óc của Báo Tử có vấn đề rồi à?
“Nói chuyện thực tế chút được không, tự anh ngẫm lại xem anh nói nhăng nói cuội gì đó?” Quỷ Tóc Dài cũng mắng.
“Nhưng đó thật sự là cảnh tượng mà tôi đã thấy.” Báo Tử dùng sức dụi mắt, sau đó lại nhìn lần nữa.
Anh ta cũng băn khoăn không biết mình có bị hoa mắt hay xuất hiện ảo giác hay không.
"Má nó! Con mẹ nó chứ không nhìn lầm đâu. Là thật đấy, mẹ nó gặp quỷ thật rồi!"
"Đưa tôi cái ống nhòm. Cả ngày chỉ biết nói chuyện hoang đường. Có phải lát nữa các anh sẽ nói mình xuyên không, cả đám cùng vào thế giới huyền huyễn tu tiên luôn không?”
“Mẹ nó lại còn có chuyện một người đứng trên mặt nước nâng du thuyền, sao anh không nói mình thấy chín con rồng kéo quan tài luôn?” Huyết Hổ cầm kính viễn vọng, sau đó nhìn sang.
Thoáng nhìn một cái.
"Hít…” Huyết Hổ đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
"Báo Tử, anh nói thử xem có phải chúng ta đã xuyên không thật rồi không? Bây giờ chúng ta đã đi tới thế giới huyền huyễn à?" Huyết Hổ cũng khiếp sợ không thôi.
Bởi vì quả thật có một người đang nâng du thuyền, sau đó đứng trên sóng biển bước từng bước về phía đảo nhỏ mà bọn họ đang đứng.
“Đội trưởng, não của anh cũng hoạt động không tốt sao?” Đao Ba cười nói.
Nhưng sau đó anh ta lập tức nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn sự kinh ngạc và choáng váng của Huyết Hổ.
Sau đó cũng không lâu lắm, bọn họ không cần dùng kính viễn vọng nữa rồi.
Bởi vì người kia thực sự đã đến.
Ngoài khơi, sóng biển gào thét nhấp nhô bất định, cuộn trào mãnh liệt không ngớt. Nhưng người đàn ông vẫn nhẹ nhàng nâng du thuyền bằng một tay, chân giẫm trên sóng biển không chút lắc lư như thể đang bước trên đất bằng.
Trong ánh mắt kinh hoàng của những thành viên Huyết Sát, anh chậm rãi đi về phía bọn họ.
Đám người Huyết Sát thật yên lặng, không ai mở miệng, chỉ có âm thanh gió lớn gào thét bên tai.
Mãi đến mấy phút sau, bọn họ mới hoàn toàn thấy rõ đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trạc ngoài hai mươi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ hờ hững. Anh thản nhiên bước trên sóng dữ mà chẳng chút quan tâm.
Trên tay còn nâng một chiếc du thuyền mà như không có chút cảm giác.
Sau đó bước từng bước mà tới khiến đám người Huyết Sát không thể không lùi về sau.
Tất cả mọi người đều đang thầm mặc niệm trong lòng.
Người này ngàn lần vạn lần đừng là Giáo quan mới của Huyết Sát chúng ta.
Trời cao phù hộ, ngàn lần vạn lần đừng phải đấy.
Nhưng mà người ta càng sợ chuyện gì, chuyện đó chắc chắn sẽ đến.
Cuối cùng người kia vẫn lên bờ, sau đó tùy ý ném chiếc du thuyền sang một bên.
“Tôi, Lạc Vô Cực, là Giáo quan sau này của Huyết Sát các anh!” Lạc Tú phủi tay.
Sau đó Lạc Tú tiến về phía trước một bước, cả đám người Huyết Sát lập tức lùi về sau một bước.
"Tôi nghe nói các anh không chào đón sự hiện diện của tôi."
"Các anh không phục à?”
"Đúng không?”
Lạc Tú liếc mắt nhìn tất cả đội viên Huyết Sát.
Không ai dám nhìn Lạc Tú!
"Tôi nghe nói các anh có quy củ khiêu chiến giáo quan mới tới đúng không?”
“Đến đây đi.” Lạc Tú nói.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai nói lời nào.
“Hử?” Lạc Tú ậm ừ.
"Trương Phỉ, không phải lúc nãy anh nói muốn khiêu chiến giáo quan mới tới sao?”
"Ai chứ?"
"Mẹ nó ai từng nói những lời đó hả?”
“Con mẹ nó tôi nói vậy khi nào hả?” Trương Phỉ hét lớn.
Nói giỡn à, khiêu chiến em gái anh đấy!
Không thấy người ta chỉ dùng một tay nâng du thuyền nặng mười tấn đi tới đây à?
Hơn nữa còn giẫm trên mặt nước đi tới đấy!
Coi như không đề cập đến chuyện đi trên mặt nước mà chỉ nói riêng chuyện dùng một tay nâng du thuyền nặng mười tấn kia thôi.
Ở đây có người nào làm được hả?
Đây có còn là con người sao?
Trong mắt người ngoài, Huyết Sát đã là một đám quái vật.
Bởi vì mỗi người trong số họ đều đã được tiêm một loại thuốc bí ẩn giúp kích thích tiềm năng trong cơ thể con người.
Vì vậy mà tất cả bọn họ không có một người bình thường, tất cả đều là quái vật trong mắt người khác, tất cả đều là một đám biến thái.
Nếu không thì sao Đao Ba có thể một mình giết chết cả trăm binh lính kia chứ?
Cũng vì thế nên bọn họ mới không phục những giáo quan trước đây.
Lại càng không phục những người bình thường kia.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lạc Tú bọn họ mới biết bọn họ vẫn là người bình thường!
So với Lạc Tú, bọn họ bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
"Đao Ba, không phải anh vừa nói muốn lên đấy sao?"
“Cây búa nào nói vậy, ông đây nói câu đó khi nào hả?” Đao Ba cũng hoảng sợ vô cùng, trực tiếp mở miệng phủ nhận.
Bọn họ vốn cho rằng Tô Lăng Sở đã quyết định buông tay với bọn họ rồi, vậy nên mới tìm một giáo quan nghe nói chỉ mới hơn hai mươi tuổi tới đây.
Để người như vậy tới đây chẳng phải làm trò cười hay sao?
Nhưng bây giờ bọn họ bi ai phát hiện quả thật là trò cười.
Bọn họ đã trở thành một trò cười.
"Quỷ à, chẳng phải vừa rồi anh còn phàn nàn chưa tới phiên mình ra tay bao giờ sao?”
“Ha ha, tôi chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, chi bằng nhường cơ hội cho Báo Tử đi?” Quỷ Tóc Dài lắc đầu như trống bỏi.
Mà lúc này, cuối cùng Giáo quan Trương và Tiểu Ngô cũng đã lấy lại tinh thần.
Sau đó nhanh chóng chạy tới trước mặt Lạc Tú trong tư thế tiêu chuẩn nhất.
“Giáo quan Lạc, thật xin lỗi!” Hai người trực tiếp xin lỗi.
"Là bởi vì dọc đường các anh đã xem thường tôi?”
“Hay là do đã nhìn thấy tôi ở đối diện khu đèn đỏ?” Lạc Tú nói.
Lần này, hai người suýt thì bị dọa sợ hết hồn.
Sao Lạc Tú lại biết chuyện đó?
Chẳng lẽ Lạc Tú cũng có thể đọc được suy nghĩ?
“Dù sao vẫn thật xin lỗi.” Khuôn mặt của Giáo quan Trương đỏ bừng, nghĩ tới việc trước kia từng nói xấu sau lưng anh mà cảm thấy trên mặt nóng rát vì xấu hổ.
Tiểu Ngô cũng cúi đầu nói xin lỗi.
Bọn họ đã hoàn toàn bội phục Lạc Tú.
Chỉ bằng vào việc vừa rồi anh dùng một tay nâng du thuyền, bọn họ còn có thể nói thêm gì nữa?
Đây chắc chắn là một cao thủ nằm ngoài phạm vi nhận thức của họ.
Lần này Tô Lăng Sở đã tìm cho Huyết Sát một giáo quan quái vật như vậy từ đâu vậy?
"Được rồi, mọi người đi xuống trước đi."
“Tôi sẽ không so đo với các anh đâu.” Lạc Tú xua tay.
Nghe Lạc Tú nói sẽ không so đo, hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đứng sang một bên xem kịch vui. Trước kia đều là Huyết Sát khiến giáo quan mới tới đẹp mặt, nhưng xem ra hôm nay sẽ đổi thành Lạc Tú khiến Huyết Sát đẹp mặt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.