Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tái mặt.
Hạ Hân Hân liếc nhìn Lạc Tú đầy trách móc, tỏ rõ vẻ thất vọng.
Cô ta đã nghĩ xong lý do để cầu xin thay cho Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú đã nhục mạ Trương đại sư trước mặt nhiều người như vậy, cho dù cô ta có cầu xin cũng vô ích.
Lạc Tú à Lạc Tú, tại sao anh phải hết lần này đến lần khác kiêu ngạo như vậy?
Chẳng lẽ anh còn chưa nhận ra mình và đối phương chênh lệch đến mức nào sao?
Mà đám người Sở Vân Hào ngoài mặt giả vờ tức giận nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Tên họ Lạc lại dám nhục mạ Trương đại sư trước nhiều người như thế.
Với thực lực của Trương đại sư, dù có đứng trên cao kia cũng đã nghe thấy.
Vì vậy lát nữa cho dù Hạ Hân Hân có can ngăn và cầu xin thay cho Lạc Tú thì cũng không thể cứu anh được.
Rất nhiều người giàu có và các đại lão ở Hải Đông cũng mừng thầm.
“Anh thật to gan, họ Lạc kia, anh cũng dám nhục mạ Trương đại sư ư?” Có người quát lớn.
“Hôm nay Trương đại sư ở ngay trên kia, anh chết chắc rồi.”
Nhưng Lạc Tú vẫn rất khinh thường như trước.
“Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rằng cho dù Trương đại sư có ở trước mặt tôi, nếu tôi mắng ông ta thì ông ta cũng không dám phàn nàn nửa câu.”
“Thậm chỉ ngay cả một chữ cũng không dám.”
“Chẳng lẽ mấy người không tò mò, ông ta đã đứng trên đó lâu như vậy, hơn nữa chắc chắn đã nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337477/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.