Ngoại trừ nhà họ Giang và nhà họ Vương, hầu như mười gia đình giàu có tại Hải Đông đều quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích, như thể họ đã giành được nhiều vinh dự vậy.
“Tất cả đứng dậy đi.” Một giọng nói vang lên từ khoảng không, nhưng lại không nhìn thấy bóng người.
Mà cây cầu băng trên khán đài cao nhất trông vô cùng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Ngay cả mấy đại lão ở Thông Châu cũng vô cùng hoảng sợ.
Bản lĩnh này giống như là thần thánh, không phải là của con người.
Ngay lập tức, có một bóng người trong khoảng không từ từ đáp xuống cây cầu băng.
Cảnh tượng này thật khiến người ta choáng váng.
Vừa rồi không phải khinh công mà là đang bay thật.
Chuyện này quá ngạc nhiên rồi, vậy mà lại có người biết bay.
Mà các lão đại ở Hải Đông cũng đứng lên.
“Nhìn thấy khoảng cách chưa? Đây là người mà anh luôn coi thường đấy. Ông ấy gần như là một vị thần rồi.” Hạ Hân Hân nói một cách ngạo nghễ.
Nhưng Lạc Tú vẫn lắc đầu khinh thường.
“Lạc Tú, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra dũng khí và sự tự tin đến thế? Đến bây giờ vẫn chưa hối cải sao?”
“Anh đã nhìn thấy người đàn ông đứng trên đỉnh kia chưa?"
“Đó là vị thần mà anh không thể chống lại được!” Hạ Hân Hân lắc đầu.
“Hân Hân, các con câm miệng, bớt nói nhảm đi.” Lúc này Hạ Nguyên Vũ cũng vội vàng chạy tới.
Hạ Nguyên Vũ nhìn Lạc Tú bằng vẻ mặt áy náy.
“Tiểu Tú, tôi xin lỗi, tôi thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337476/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.