“Tôi là cái thá gì à?” Lạc Tú tức giận cười.
“Mấy người vẫn luôn cho rằng tôi đến nhà họ Hạ là để lợi dụng hôn ước mà ở rể nhà giàu có ư?”
“Hạ Hân Hân, cô đã quá coi thường Lạc Vô Cực tôi, cũng đã đánh giá quá cao nhà họ Hạ mấy người rồi.”
“Lạc Vô Cực tôi không cần phải trèo lên nhà giàu có nào cả vì bản thân tôi đã là một nhà giàu có rồi!” Lạc Tú nhìn Hạ Hân Hân và Hạ Thu Diễm với vẻ khinh thường.
“Đến nhà họ Hạ mấy người, tôi chưa từng chủ động nói tôi là chồng chưa cưới của cô, đúng chứ?”
Quả thật, từ khi Lạc Tú đến nhà họ Hạ, anh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, là do người nhà họ Hạ luôn tự mình nhắc đến chuyện này.
“Vậy thì chứng minh được điều gì chứ?” Hạ Thu Diễm không phục mở miệng nói.
“Chứng minh được điều gì ư?”
“Lạc Vô Cực tôi đến nhà họ Hạ không phải vì cái gọi là hôn ước lúc nhỏ, cũng chưa bao giờ muốn thực hiện hôn ước với Hạ Hân Hân.”
“Tôi đến nhà họ Hạ chỉ để đền đáp ân tình mà năm đó ba tôi đã nợ mấy người.”
“Báo đáp ân tình, cậu báo đáp như vậy ư?”
“Nhà họ Hạ của tôi cần năm triệu, cậu chỉ là một thằng nhóc con đến từ một thị trấn, cậu có số tiền đó không?” Hạ Thu Diễm cũng chẳng thèm nể mặt mà mở miệng nói.
“Chính cậu là người đã hủy hoại năm trăm triệu mà chúng tôi đã có thể lấy được. Đây chính là trả ơn mà cậu nói đó ư?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337442/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.