Quảng Khôn là người đầu tiên mang người tới, anh ta vừa bước vào đã thấy bốn năm mươi người đang vây quanh Lạc Tú.
Nhưng Lạc Tú vẫn đang ung dung hút thuốc, Quảng Khôn biết những người ở đây hôn nay gặp xui xẻo rồi.
Lúc Quảng Khôn tiêu sái bước vào, Từ Tứ không thể bình tĩnh được nữa.
Có thể nói Từ Tứ vừa thấy anh ta đã toát mồ hôi lạnh.
Từ Tứ chỉ là một tên lưu manh nhỏ trong thành phố, hơn nữa cũng không phải là đại ca có máu mặt gì nên Quảng Khôn không biết anh ta là chuyện bình thường.
Nhưng đã là một tên lưu manh lăn lộn trong giới này.
Sao anh ta có thể không biết Quảng Khôn chứ?
Đây là lão đại ở Thông Châu đó!
Một lão đại phát triển bang phái ở cả một vùng.
Nếu so với Quảng Khôn thì anh ta là cái thá gì chứ?
Ngay cả một ngón tay người ta cũng không bằng, dù sao thì anh ta cũng chỉ có vài chục người dưới trướng, mà Quảng Khôn vừa tùy tiện vẫy tay một cái thôi là có thể gọi tới hơn nghìn người.
Cho dù đây là ở thành phố Hải Đông thì Quảng Khôn cũng có những mối quan hệ riêng, anh ta không phải đối thủ của Quảng Khôn.
Lúc này khuôn mặt của Từ Tứ tái đi vì sợ hãi.
Sau đó anh ta dùng ánh mắt hung tợn để nhìn cậu Lưu, hận không thể đi lên và tát cho cậu Lưu vài cái!
Mẹ nó đây mà gọi là chuyện bình thường sao? Đây là lão đại đó, hơn nữa còn là lão đại của Thông Châu!
Cho dù Từ Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337380/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.