“Cậu nói linh tinh đấy à?” Lạc Tú nhíu mày nói.
“Thưa thầy, tôi đại diện cho cả lớp khiêu chiến với thầy.” Cao Mãnh chỉ vào Lạc Tú có vẻ rất hí hửng.
Đến rồi đến rồi, trò hay đến rồi, nhất thời cả lớp số 3 lập tức phấn chấn.
“Được thôi.” Lạc Tú không chút nghĩ ngợi, đồng ý ngay.
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha, tên ngốc này lại dám đồng ý khiêu chiến với Cao Mãnh.”
“Thua là cái chắc.”
“Cả trường, có khi tất cả các trường ở Thông Châu còn chẳng có ai dám nhận lời khiêu chiến của Cao Mãnh, vậy mà anh ta đồng ý ngay lập tức.”
“Thầy không hỏi tôi sẽ khiêu chiến gì sao?” Cao Mãnh cũng rất vui vẻ vì cậu ta không ngờ Lạc Tú lại đồng ý.
“Bừa đi.” Lạc Tú nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Được, vậy chúng ta hứa nhé, nếu như tôi thắng, thầy có nhìn thấy cái cổng kia không?” Cao Mãnh chỉ vào cổng trường.
“Thầy đến từ đâu thì quay về đó, sau này tôi không muốn thấy thầy ở Uất Kim Hương nữa.” Cao Mãnh cười khẩy nói.
“Nếu tôi thắng thì sao?” Lạc Tú mỉm cười.
“Nếu thầy thắng ư? Không, thầy không cần lo chuyện đó đâu, bởi vì thầy hoàn toàn không thể nào thắng được. Ngay cả vận động viên chuyên nghiệp của đội tuyển tỉnh cũng không thắng nổi tôi, một giáo viên dạy thể dục như thầy mà muốn thắng tôi sao?” Cao Mãnh cười khẩy nói.
“Tôi nói là nếu như, nếu như.”
“Nếu thầy thắng thì tùy thầy làm gì cũng được.” Cao Mãnh còn chưa lên tiếng, Hàn Phong đã giành nói trước.
“Được.” Lạc Tú gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337325/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.