Tất cả các du thuyền và tàu bè xung quanh, chỉ cần chúng chở những thứ bằng kim loại, ngay lập tức bắt đầu rung lên, sau đó phát ra những tiếng leng keng.
Mặt biển phía xa xa nứt ra, như thể nó bị một thanh kiếm tách ra.
Mọi người xung quanh hoảng sợ, một tiếng leng keng nhẹ vang lên, Chu Càn Khôn nắm lấy mặt biển nứt ở đằng xa.
Với một nắm này, giống như là trực tiếp nắm lấy đại lục dưới đáy biển, bất chợt rung chuyển cả ngọn núi, giống như sắp có một trận động đất lớn.
Mọi người có thể cảm nhận được mực nước biển sắp dâng lên.
Đây là sức người ư?
Sau đó một vầng sáng xuất hiện, giống như một vòng mặt trời, vô cùng chói lọi.
Đó là một thanh kiếm, có khí tức cổ xưa, thân kiếm lóe lên ánh hào quang, sáng chói như ánh sao.
“Thất Tinh Long Uyên Kiếm!” Hư Kinh Thiên ở bên cạnh giật mình nói.
Thất Tinh Long Uyên Kiếm là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng hàng đầu, được rèn bởi thợ rèn bậc thầy u Dã Tử và Can Tương.
Lúc đầu, để đúc thanh kiếm này, người ta mở núi Càn Sơn, dẫn nước suối chảy ra, dẫn vào bảy bể kiếm, sau khi kiếm thành, thân kiếm giống như đang ở trên đỉnh núi nhìn xuống vực thẳm, lúc ẩn lúc hiện như có con rồng khổng lồ nằm trên đỉnh núi.
Cho nên nó mới được gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm.
Ngũ Tử Tư, một tể tướng nổi tiếng vào thời Xuân Thu, từng có được thanh kiếm này, nhưng sau thời nhà Đường, thanh kiếm này đã thất lạc.
Nếu chỉ như vậy sẽ không đủ để giải thích nguồn gốc phi thường của thanh kiếm này, một truyền thuyết khác mới đủ để giải thích sự bất phàm của nó.
Nghe đồn nó đã bị rơi vào sào huyệt của rồng, được long đản của chân long đúc thành.
Ngay cả Côn Lôn Kiếm Cung cũng đã phái người đi tìm thanh kiếm này, nhưng không ngờ nó lại nằm trong tay Chu Càn Khôn.
Khi Hư Kinh Thiên vừa hét lên như vậy, cả đám đông như muốn nổ tung.
Dù gì nguồn gốc của thanh kiếm này rất bí ẩn, và những người hiện đại đã từng nghe nói đến.
Giờ phút này, Chu Càn Khôn không chỉ đột phá mà còn nắm giữ loại thần khí này ư?
Có thể sẽ trở mình thật sự.
Khí thế toàn thân Chu Càn Khôn tăng vọt, cầm Thất Tinh Long Uyên Kiếm trong tay tùy ý vung lên trời, mây đen đều bị chém tách ra.
“Lão phu đã dùng thanh kiếm này để chém ba vạn bảy ngàn người!”
“Hôm nay, lại mượn cậu để tế kiếm!”
“Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, trong mắt tôi, vẫn chỉ là một con kiến.” Lạc Tú lắc đầu.
“Thật đáng tiếc cho thanh kiếm đó.” Lạc Tú lại liếc nhìn Thất Tinh Long Uyên Kiếm.
Thanh kiếm đó đúng là một thanh kiếm phi thường!
Ngay cả khi cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng rồng gầm.
Hư Kinh Thiên nhìn Chu Càn Khôn, sau đó nhìn Lạc Tú.
Trong mắt bỗng nhiên yên lặng, sau đó khoé miệng nhếch lên một tia giễu cợt.
“Mặc dù thanh kiếm đó không phải là pháp khí nhưng đã có linh hồn kiếm, hôm nay, cho dù họ Lạc đó có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ có thể chết.”
Sở dĩ mười thanh kiếm nổi tiếng là vì những thanh kiếm này đã có linh hồn kiếm và đã thoát khỏi phạm trù võ đạo bình thường.
Tất cả kim loại xung quanh đều rung chuyển, đó là bằng chứng tốt nhất.
Nếu cảnh này được đăng trên Internet, e rằng nó sẽ gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi ngập trời.
Chân nguyên cuồn cuộn mà đến, ngay cả nước biển cũng bị đóng băng ngay lập tức, không có gió mà tóc của Chu Càn Khôn vẫn bay phập phồng, khí thế cường đại, như thể một kiếm có thể cắt đôi cả thế giới.
Một nhát kiếm chém ra, hàng trăm bóng dáng của Chu Càn Khôn xuất hiện bay lượn trên bầu trời.
Mỗi tư thế hình dáng của Chu Càn Khôn đều khác nhau, ở mọi hướng, tất cả đều dùng kiếm chém về phía Lạc Tú.
Mấy vạn người lại hoảng sợ, đây là võ thánh sao?
Kinh khủng đến mức nào đây?
Có ai trên thế giới có thể địch nổi chứ?
Đây đã là một huyền thoại rồi, nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến thì còn ai dám tin?
Vô số đạo kiếm khí lạnh đến cực điểm, dấu vết kiếm khí lộ ra, dễ dàng cắt mở du thuyền và biển cả, khiến nhiều người sợ hãi không ngừng né tránh.
Thật là khủng khiếp, nếu loại sức mạnh này thực sự được sử dụng một cách liều lĩnh không kiêng nể gì, e là ngay cả tên lửa đạn đạo cũng không thể địch nổi.
Năng lượng kiếm khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một mảnh trắng xoá giống như thác nước đổ dốc, bao trùm lấy Lạc Tú.
Sau đó tia sáng chói lọi lớn đến mức nước biển nơi đó hóa thành sương mù, hơi nước bốc lên, nước biển từ tứ phía rút đi.
Từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên, hết đợt này đến đợt khác, cả vùng biển rộng trở nên điên cuồng, sóng dâng cao và nước biển sôi sùng sục.
Chu Càn Khôn giơ kiếm ngửa mặt lên trời và cười to.
Ông ta tin tưởng, hiện tại đang thiêu đốt chân nguyên, có sức chiến đấu gấp mười lần, còn có thất tinh long uyên kiếm trong tay.
Chắc chắn Lạc Tú sẽ phải chết!
“Dù cậu có tài giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi cái chết!”
“Dám khiêu khích tôn nghiêm của võ thánh, chỉ có chết!”
Nhưng giọng nói đó vừa dứt, một giọng nói khác lại truyền đến.
“Tôi nói, với thực lực trình độ của ông, ngay cả làm cho tôi di chuyển cũng không có tư cách.”
“Với thực lực trình độ này, mà còn dám nói sẽ phán quyết tội của tôi ư?” Lạc Tú chế nhạo.
“Cậu?”
Lạc Tú bước vào cái hố sâu và giẫm lên người Chu Càn Khôn, đột nhiên, một âm thanh giòn giã vang lên, trong nháy mắt, toàn thân Chu Càn Khôn đầm đìa máu.
Ông ta là võ thánh, có thể một mình mà địch lại mười vạn đại quân.
Nhưng trước mặt Lạc Tú, cho dù làm mọi cách, ông ta cũng không thể đánh trả.
Lạc Tú nắm tóc Chu Càn Khôn và nhấc ông ta lên.
Sau đó kéo vị võ thánh đương thời này, giống như kéo một con chó chết, đi thẳng tới chỗ đám đông.
Rất nhiều người nhìn thấy Chu Càn Khôn bị kéo dài một đường dài toàn máu thì hoảng sợ, sau đó lại nhìn Lạc Tú, bỗng sởn cả da đầu, không tự chủ được mà lui lại.
Đây có phải là một cuộc chiến không?
Đây có phải là trận chiến mà mọi người chờ đợi không?
Không, hoàn toàn không!
Đó chỉ là sự đánh đập từ một phía.
Lạc Tú đánh võ thánh.
Không hơn.
Không có chiến đấu, so tài.
Chỉ có một người đánh và một người bị đánh, không hơn.
Xung quanh im ắng, không ai dám lên tiếng.
Lúc này, Vô Không võ thánh tái mặt vì sợ hãi, bắp chân của ông ta bắt đầu run rẩy.
Ông ta và Chu Càn Khôn cũng chỉ tương đương nhau về thực lực.
Chu Càn Khôn bị đánh như một con chó trong tay đối thủ, nếu ông ta chiến đấu với đối thủ, ông ta sẽ chẳng khá hơn Chu Càn Khôn là bao.
Lạc Tú lại nhếch miệng đầy mỉa mai.
Đi thẳng về phía Vô Không võ thánh, ném Chu Càn Khôn như ném rác tới trước mặt Vô Không, rồi nói một câu.
“Không phải ông đang muốn đòi lại công bằng cho nhà họ Thẩm à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]