Chương trước
Chương sau
Trước cú đấm kinh thiên động địa của Chu Càn Khôn, Lạc Tú không né tránh, hai mắt lấp lánh như ánh sao.

Cú đấm này có khí thế làm cho núi sông nổ tung, có thể đánh ngàn dặm non sông.

Sau đó, Lạc Tú giơ một tay lên, hiển nhiên là định đỡ lấy cú đấm này.

“Ha ha, ngu ngốc, dám đấu với sức mạnh của võ thánh ư?” Hư Kinh Thiên châm chọc nói.

Mọi người cũng tỏ rõ sự hoảng sợ.

“Anh ta bị điên rồi sao?”

“Anh ta sẽ không thể chống lại cú đấm này?” Rất nhiều người tỏ vẻ không tin.

Phải biết rằng một quyền phong đó có thể san bằng cả một toà nhà cao tầng!

Huống chi là một cú đấm giáng xuống!

“Ha ha, được, còn dám ngang nhiên đỡ đòn, đúng là ngu muội. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là võ thánh!”

“Rốt cuộc uy nghiêm của võ thánh đáng sợ đến mức nào.”

Cú đấm của Chu Càn Khôn cũng đã giáng xuống.

Nhưng Chu Càn Khôn vừa dứt lời.

Cú đấm của ông ta đã bị một bàn tay đỡ lấy.

Cú đấm có thể rung chuyển cả đất trời, một cú đấm đầy sức mạnh bùng nổ, đã bị Lạc Tú bắt lấy.

Thậm chí Chu Càn Khôn có thể cảm nhận được rằng sức mạnh của mình giống như một viên đạn nhỏ bị Lạc Tú nắm chắc trong lòng bàn tay.

Một bàn tay rất cuồng bạo, rất hung dữ đã chặn đứng cú đấm có thể làm rung chuyển núi sông của ông ta.

“Sao có thể?” Hư Kinh Thiên ở một bên tỏ rõ vẻ kinh ngạc.

Trên khuôn mặt của nhiều người xung quanh cũng có tỏ rõ vẻ kinh ngạc.



Một cú đấm như sao băng rơi xuống đất đã bị Lạc Tú tóm gọn như vậy đấy.

Cứ như thể một người lớn đang đón lấy một cú đấm từ một đứa trẻ.

Không cần phải tổn hao năng lượng gì!

Chu Càn Khôn sững sờ, ông ta chính là võ thánh đấy!

Ông ta hiểu rõ sức mạnh của cú đấm này hơn ai hết, nó có thể đánh nổ tung bất cứ ai, cho dù đối phương có là người sắt thép cũng sẽ bị nổ tung.

Nhưng bây giờ, tất cả uy lực của cú đấm đã bị phong ấn và chặn lại một cách chắc chắn, cánh tay của Chu Càn Khôn run lên, sức mạnh bị chặn lại, ông ta chỉ có thể lùi về sau và phát tiết ra ngoài.

Sức mạnh áp đảo và đáng sợ lan dọc từ cánh tay của Chu Càn Khôn đến lưng và bộc phát ra ngoài.

Ngay lập tức, cơn sóng thần phía sau Chu Càn Khôn lập tức bị đẩy lùi, sau đó toàn bộ mặt biển nứt ra theo hình nan quạt, thậm chí những chỗ nông trên mặt đất còn bị thủng ra mấy lỗ.

Phạm vi ảnh hưởng quá lớn.

“Ầm!”

Những con sóng lớn cuộn trào, nổi lên những con sóng nước cuồn cuộn cao hàng trăm mét ở phía xa.

Luồng sức mạnh này quá đáng sợ, nhưng ở trong tay Lạc Tú, thậm chí anh còn không di chuyển.

“Cậu?” Chu Càn Khôn lộ rõ vẻ hoảng sợ, ông ta đã đánh giá thấp Lạc Tú, chắc chắn anh có thực lực khác cấp độ với võ thánh.

“Ông đừng nói mấy lời vô nghĩa.” Lạc Tú nhếch miệng đầy châm chọc.

Đồng thời, anh nắm chắc tay Chu Càn Khôn bằng một tay, tay kia lại nâng lên.

“Võ thánh chứ gì?” Lạc Tú cười mỉa.

Sau đó tát xuống.

“Bốp!”

Năm dấu tay xuất hiện rõ ràng trên mặt Chu Càn Khôn.

Không khí xung quanh như đông cứng lại, ngay cả bản thân Chu Càn Khôn cũng hoàn toàn choáng váng.

Rất nhiều người không dám thở mạnh, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin.

Đường đường là võ thánh mà lại bị tát trước mặt nhiều người như vậy ư?

Đó là một võ thánh có thể một mình địch lại mười vạn đại quân đấy!

Đó là một lão quái vật đã sống hơn hai trăm năm đấy!

Nhưng bây giờ, ở trước mặt Lạc Tú, ông ta giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị ai đó tát.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài thì phải làm sao?

Võ thánh mà còn bị ăn tát ư?

Hư Kinh Thiên sững sờ, Thẩm Thiên Quân cũng sửng sốt, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ không tin.



“Hả, cậu!” Cuối cùng Chu Càn Khôn cũng có phản ứng, mái tóc bạch kim dựng đứng lên.

Ông ta đường đường là võ thánh mà lại bị người ta tát cho một bạt tai ư?

Trong suốt năm nghìn năm qua, có vị võ thánh nào bị tát vào mặt như vậy chưa?

Mà còn bị tát trước mặt rất nhiều người như vậy nữa?

Không nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là người đầu tiên!

Bọn họ là võ thánh, không chỉ có thực lực cường đại mà thân phận cũng vô cùng cao quý, giờ bị ăn tát như thế này, sao có thể nhẫn nhịn được?

Ánh mắt Chu Càn Khôn lập tức đỏ lên, lửa giận ngùn ngụt trào ra khỏi lồng ngực.

“Tôi muốn.”

“Bốp!” Lạc Tú lại tát ông ta lần nữa!

Khiến cho Chu Càn Khôn lảo đảo, thân thể nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Lỗ tai của Chu Càn Khôn như nổ tung và những ngôi sao vàng hiện ra trong mắt ông ta.

Ông ta chưa kịp phản ứng thì cái tát tiếp theo lại ập đến.

“Bốp bốp!” Cái tát này đánh cho Chu Càn Khôn ngã trên mặt nước.

Chu Càn Khôn rất tức giận, nhưng ông ta phát hiện rằng sức mạnh của mình đã bị phong toả trước mặt Lạc Tú, sức mạnh áp đảo trong cơ thể ông ta không thể sử dụng được.

Giờ phút này, ông ta giống như một người thường, không có sức đánh trả.

Mọi người đều sững sờ.

Đó là một trận chiến với thanh thế rất lớn, thu hút toàn bộ sự chú ý của toàn thế giới, một trận chiến mà Lạc Tú được cho là chỉ cần một chưởng, anh sẽ bị giết chết ngay.

Không ngờ lại xuất hiện một cảnh tượng như vậy.

Thật không thể tin được, đường đường là võ thánh nhưng ở trước mặt Lạc Tú lại như người thường trói gà không chặt, bị Lạc Tú tát tới tấp, lại còn tát rất mạnh nữa.

“Võ thánh?” Lạc Tú tát thêm một cái nữa.

“Chẳng phải ông giỏi lắm à?” Lạc Tú lại tát một cái nữa.

“Không phải ông rất kiêu ngạo sao?” Lại tát thêm một cái!

Chu Càn Khôn bị tát hoàn toàn choáng váng.

Mà mọi người xung quanh cũng đều choáng váng.

Không ngờ Lạc Tú lại giết trong giây lát như thế.

Không có trận đánh nào kinh hoàng và ngoạn mục nào khác như tưởng tượng thế này.

Từ đầu đến cuối, trước mặt Lạc Tú, Chu Càn Khôn cứ bị tát tới tấp hết trái rồi phải!



Chu Càn Khôn bị tát tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.

Lạc Tú giơ chân lên, đá Chu Càn Khôn bay ra ngoài.

“Ha ha, võ thánh!” Lạc Tú khinh thường nói.

Không cần phải nói gì nữa, căn bản không phải là một cấp độ nào cả.

Đường đường là võ thánh nhưng khi ở trước mặt Lạc Tú, đừng nói là sức chiến đấu, ngay cả tôn nghiêm cũng đều không có.

đánh đập y như một con chó.

Phải mất một lúc lâu, Chu Càn Khôn mới có thể đứng dậy.

“Cậu đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi!” Chu Càn Khôn rống lên.

“Hôm nay cho dù phải huỷ hoại công lực mấy trăm năm của tôi thì tôi cũng phải giết cậu!” Chu Càn Khôn cực kỳ tức giận.

Dù sao ông ta cũng là võ thánh, giờ lại bị người ta tát tới tấp, tính thế nào đây?

“Phong hoả liên thiên!” Chu Càn Khôn rống lên, nước biển chung quanh lập tức hóa thành cột nước phóng vút lên trời.

“Chu huynh, không được làm càn!” Vô Không võ thánh hét lên, cố gắng ngăn cản.

Bởi vì phong hoả liên thiên là tuyệt chiêu của Chu Càn Khôn, chiêu thức này sẽ đốt cháy chân nguyên trong cơ thể, đạt được sức chiến đấu mạnh hơn trước gấp mười lần. Nhưng một khi sử dụng chiêu thức này, Chu Càn Khôn chẳng khác nào bị phế đi, đây là chiêu thức liều mạng!

“Đừng ai ngăn cản, hôm nay tôi phải giết cậu ta!” Chu Càn Khôn cười ngạo nghễ trong ngọn lửa màu xanh lam.

Thẳng lên bầu trời, giống như một viên đạn đại bác làm nổ tung một đám mây hình nấm.

Hôm nay ông ta đã bị Lạc Tú làm nhục như vậy, nếu không giết Lạc Tú thì khó mà nguôi ngoai nỗi nhục trong lòng.

Ngay lập tức, những đám mây đen bao phủ cả bầu trời và mặt đất, như thể một sức mạnh cấm kỵ đã được kích hoạt.

“Cho cậu biết thế nào là sức mạnh chân chính của võ thánh!”

“Kiếm đến!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.