Trước cú đấm kinh thiên động địa của Chu Càn Khôn, Lạc Tú không né tránh, hai mắt lấp lánh như ánh sao.
Cú đấm này có khí thế làm cho núi sông nổ tung, có thể đánh ngàn dặm non sông.
Sau đó, Lạc Tú giơ một tay lên, hiển nhiên là định đỡ lấy cú đấm này.
“Ha ha, ngu ngốc, dám đấu với sức mạnh của võ thánh ư?” Hư Kinh Thiên châm chọc nói.
Mọi người cũng tỏ rõ sự hoảng sợ.
“Anh ta bị điên rồi sao?”
“Anh ta sẽ không thể chống lại cú đấm này?” Rất nhiều người tỏ vẻ không tin.
Phải biết rằng một quyền phong đó có thể san bằng cả một toà nhà cao tầng!
Huống chi là một cú đấm giáng xuống!
“Ha ha, được, còn dám ngang nhiên đỡ đòn, đúng là ngu muội. Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là võ thánh!”
“Rốt cuộc uy nghiêm của võ thánh đáng sợ đến mức nào.”
Cú đấm của Chu Càn Khôn cũng đã giáng xuống.
Nhưng Chu Càn Khôn vừa dứt lời.
Cú đấm của ông ta đã bị một bàn tay đỡ lấy.
Cú đấm có thể rung chuyển cả đất trời, một cú đấm đầy sức mạnh bùng nổ, đã bị Lạc Tú bắt lấy.
Thậm chí Chu Càn Khôn có thể cảm nhận được rằng sức mạnh của mình giống như một viên đạn nhỏ bị Lạc Tú nắm chắc trong lòng bàn tay.
Một bàn tay rất cuồng bạo, rất hung dữ đã chặn đứng cú đấm có thể làm rung chuyển núi sông của ông ta.
“Sao có thể?” Hư Kinh Thiên ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882425/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.