“Ha ha, dựa vào đâu?” Lạc Tú cười lạnh một tiếng.
“Chúng tôi đến đây ăn tối, anh có tư cách gì để bảo chúng tôi cút?” Phía sau lại có một người buông lời trào phúng.
“Cậu cho nhà hàng này là nhà cậu mở à?” Thôi Bằng Viễn cũng châm chọc.
Đám người Đường Hân lắc đầu thất vọng với Lạc Tú, câu nói kia của Lạc Tú có lẽ là lời nói cay nghiệt trong lúc bị chọc giận mà thôi.
Nhưng những lời nói tàn nhẫn như vậy có tác dụng gì với một người từng trải như Thôi Bằng Viễn?
“Ngại quá, anh Lạc thật sự có tư cách bảo các người cút!” Đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng châm chọc.
“Còn nữa, ông nói đúng, nhà hàng này thực sự là do anh Lạc mở.” Điền Kỳ Kỳ bước ra khỏi bếp sau cùng một nhóm người.
Những lời này vừa dứt, không nói đến Thôi Bằng Viễn, ngay cả Dương Như Vũ và Đường Hân cũng ngây người.
“Cô nói gì?” Thôi Bằng Viễn vẫn biết Điền Kỳ Kỳ, biết cô ấy là con gái của ông chủ.
“Nhà hàng này đã được anh Lạc mua vào tối hôm qua.” Điền Kỳ Kỳ ngạo nghễ nói.
Mua rồi?
Đường Hân chấn động nhất.
Vốn đầu tư vào nhà hàng này không hề nhỏ, ít nhất đến hàng chục triệu.
Vậy mà Lạc Tú đã mua lại rồi?
Chẳng lẽ Lạc Tú là một cậu ấm nhà hào phú?
Dương Như Vũ cũng choáng váng, dù sao bỏ ra mấy chục triệu để mua một nhà hàng, mà tuổi của Lạc Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882362/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.