“Thật muốn được giống như ngươi, cuộc sống thật sự thoải mái.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, hâm mộ nhìn Ức Chi.
“Ta có gì thoải mái? Ngươi mới thoải mái.” Ức Chi rời mắt sang Mập Mạp phía sau nàng, tò mò hỏi: “Con ếch này của ngươi là linh thú gì vậy? Thoạt nhìn giống như rất nghe lời, mà dường như ta chưa thấy bao giờ.”
“Nó ư? Cũng không phải là linh thú trân quý gì, chỉ là một yêu thú phổ thông thôi, rất dễ tìm.” Kim Phi Dao khách khí cười cười.
“Vậy sao? Rốt cục là yêu thú gì?”
Kim Phi Dao đang định nói là ếch Bàn Vân, nhưng đưa mắt đánh giá lại Mập Mạp thì thấy ngoài vân văn ra, nó đã hoàn toàn khác ếch Bàn Vân bình thường. Để đỡ phải phiền toái, nghĩ nghĩ, nàng nói: “Nó là Thái Tử thú, là linh thú ta mua được ở một cái quán ven đường, lúc quay về thành Lạc Tiên ngươi thử tìm xem, hẳn là không khó tìm đâu.”
“Thái Tử thú? Tên này nghe thật lạ.” Ức Chi tò mò đánh giá Mập Mạp, mà Mập Mạp nghe thấy Kim Phi Dao bảo nó là Thái Tử thú thì đột nhiên hếch cằm, bạnh vai, ưỡn ngực lên, làm ra bộ dáng khí phách mười phần.
Lạ? Đương nhiên là lạ, loại thái tử ếch biết hưởng thụ cuộc sống này chỉ người nuôi mới biết được. Kim Phi Dao hắc hắc cười vài tiếng, trong lòng thầm oán.
Kim Phi Dao chỉ nói lung tung, Ức Chi lại tin, vỗ tay một cái, cao hứng nói: “Ta đi tìm sư phụ, nhờ nàng tìm cho ta một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946846/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.