“Thật là, những người này gấp cái gì chứ.” Kim Phi Dao cười cười, nâng tràlên uống một ngụm, phát hiện vị không đúng. Mở chén ra thì thấy bêntrong không có lá trà nào.
Phan Di An này vội đi nghe di ngôn của tổ tiên mà quên cả lá trà, chỉ rót nước vào, Kim Phi Dao chỉ biết cười khổ.
Đợi trong phòng hồi lâu mới thấy Phan Di An và Phan Trác Hoa đỡ Phan Dịchtừ hậu viện đi ra, mắt ba người đều đỏ lên, xem ra là lúc gặp tổ tiên đã ôm đầu khóc lóc kể khổ.
“Sao? Đã nói hết rồi chứ?” Thấy ba người đã trở lại, Kim Phi Dao buông ly trà, cười hì hì hỏi.
Phan Dịch ngồi xuống vị trí bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng Phan Trác Hoa,thở dài: “Vậy là trước đó tổ tiên đã nói với đạo hữu rồi, nhưng vấn đềlà lăng băng thạch này hiện tại đã không còn ở trong tay chúng ta.”
“Cái gì?” Kim Phi Dao khó chịu đứng lên, chẳng lẽ không muốn trả thù lao cho ta?
“Tổ tiên sợ lăng băng thạch bị người đoạt mất nên đã dùng một khối ThiênCực tinh thạch bọc lấy rồi để cho chúng ta cất giữ. Tuy Thiên Cực tinhthạch cũng quý nhưng lại không thể so với thứ cực phẩm như lăng băngthạch, cho nên sáu trăm năm qua vẫn không hề hấn gì. Chúng ta vốn địnhchờ có người Kết Đan xong thì sẽ dùng Thiên Cực tinh thạch luyện khí.”Phan Dịch cúi đầu giải thích.
“Sau đó thì sao? Hiện tại lăng băng thạch ở đâu?” Những thứ trước kia Kim Phi Dao không muốn nghe, nàng chỉ muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946791/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.