Người tới đã khá đông nhưng nhờ có đồ trang sức Bố Tự Du chuẩn bị nên cũng không có ai chú ý tới Kim Phi Dao ngồi trong góc này. Đồ trang sức kia cài hai bên tóc trông như hai cái sừng khiến người không để ý thì không biết được nàng có mọc sừng thật hay không.
Vị trí bên cạnh Hoài đại nhân vẫn không có ai đến, tuy nhiên những chỗ khác đã kín rồi, lúc này có những thiếu nữ Ma tộc nâng những chiếc bình lưu ly chứa chất lỏng màu đỏ tươi đi lại, rót đầy vào các chén lưu ly trên bàn.
Kim Phi Dao tới gần cái cốc ngửi ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt. Mập Mạp đã không chịu nổi, nhảy lên đùi nàng, cằm ghé vào mép bàn, bộ dáng đói đến đáng thương.
“Đừng có làm ta mất mặt, ngươi không muốn bị biến thành đồ ăn bày trên bàn đấy chứ.” Kim Phi Dao nhỏ giọng nhắc nhở.
Những người tới tham gia yến hội này, ngồi ngoài cửa là có tu vi thấp kém nhất, cũng đã Kết Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ. Cách Kim Phi Dao không xa, ngay gần Bố Tự Du là một lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ. Tùy tiện một người trong này đều có thể thuận tay chụp chết nàng, còn không lưu lại toàn thây.
Thanh âm nàng đã ép đến mức nhỏ nhất vẫn bị lão nhân kia nghe được. Nơi này tự dưng có ngôn ngữ Nhân tộc vẫn là việc kỳ lạ, hắn liền liếc mắt lại, Kim Phi Dao lập tức trốn sau lưng Bố Tự Du, để Bố Tự Du chặn lại ánh mắt tìm tòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946673/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.