Đại hán vốn định mời Kim Phi Dao vào khoang thuyền nhưng khoang thuyền quá nhỏ, ngày thường đám nam nhân đều ở bên trong nên rất bừa bãi lại toàn mùi mồ hôi. Vì thế, hắn đành phải mang một cái bàn thấp và ghế dựa ra sàn tàu, mời nàng ngồi trên sàn tàu vừa xem họ săn yêu thú vừa ăn da Hải Ôn.
Những người khác chỉ nhìn Kim Phi Dao vài lần rồi cũng quay đi làm việc, không hề vì nàng là người tu tiên, coi nàng như yêu thú quý hiếm mà nhìn chằm chằm.
Kim Phi Dao phát hiện bọn họ có điểm khác với phàm nhân, sức lực và sự nhanh nhẹn đều hơn hẳn, cẩn thận nhìn nửa ngày, nàng hoài nghi những phàm nhân này đều từng tu thể. Ngay cả ngụy linh căn cũng không có mà vẫn có thể tu thể sao?
Đúng lúc này, đại hán đi từ phòng bếp ra.
“Mời tiên sư nếm thử.” Đại hán bưng một cái bát to ra, bên trong óng ánh những miếng da Hải Ôn to bằng ngón tay, bên trên thả rau thơm và tương. Da trắng, rau xanh, vừa nhìn đã thấy ngon.
Kim Phi Dao cười cười, cầm bát đưa cho Mập Mạp đang ngồi trên bàn, sau đó cầm đũa nhìn đại hán.
“Tiên sư chờ một lát.” Đại hán nhìn thấy con ếch trắng kia không cần động tay, chỉ vươn đầu lưỡi ra nhàn nhã ăn da Hải Ôn, hóa ra vị này cũng ăn a. Hắn vội vàng quay vào phòng bếp, hô lên: “Tiểu Lục Tử, mau bưng thêm da Hải Ôn tới, còn một vị nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, một thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946446/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.