Phòng của Kim Phi Dao đúng là vừa mới được thu dọn, người nhà này cũng thật không sợ nàng,chỉ tùy tiện quét dọn một chút rồi để nàng ở. Nàng cũng không soi mói,dù sao cũng phải ngồi xuống khôi phục linh lực, còn phải bài xuất dư độc do dùng nhiều đan dược trong cơ thể ra ngoài.
Vẻn vẹn một đêm,linh lực của nàng khôi phục kha khá, đan độc cũng còn lại một chút, chỉvài ngày nữa là sẽ không còn gì. Ngẩng đầu nhìn thịt yêu long phía xa,Kim Phi Dao không đoán ra Hỗn Độn chạy đến chỗ nào. Tên kia tính cách cổ quái, nếu đến địa bàn yêu tộc thì còn tốt chứ nếu đi địa bàn của chủngtộc khác thì không biết sẽ trêu chọc ra chuyện gì.
Linh Điệu phái đánh mất Hỗn Độn không biết sẽ gấp thành dạng gì, hẳn là sẽ lập tứcphái người đi tìm. Kim Phi Dao lấy Linh giới Du Cảnh Kính ra xem, lối ra mà bọn họ đả thông rất xa chỗ này, trừ phi cũng trực tiếp bị ném đếnđây, nếu không muốn tìm được Hỗn Độn thì ít nhất cũng phải vài chục nămsau.
Vừa rồi nàng mở chiếc hộp ra nhìn, pháp bảo cực phẩm bêntrong làm nàng cười khổ không thôi, đợi sau này rảnh sẽ xử lý nó. Nếukhông phải nó lộ ra linh khí đạt tới pháp bảo cực phẩm thì nàng đã hoàinghi mình bị Linh Điệu phái lừa, thứ này mà cũng bảo là pháp bảo cựcphẩm.
Trân châu bên ngoài lại bắt đầu sáng lên, cái mũi thính của nàng lại ngửi thấy mùi hải tảo khiến người ta quặn ruột, nương của LáCây lại đang nấu ăn. Kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946308/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.