Người nọ kéo theo vết máu thật dài chạy tới phía trên đồng san hô, Kim PhiDao và Lá Cây trốn sau san hô, không nhúc nhích theo dõi hắn. Chỉ thấymột đường ánh sáng đen thùi từ phía sau bay tới, xẹt qua nước biển, gâyra một chuỗi bọt khí, đâm thẳng vào sau lưng người này. Máu tươi trào ra từ trước ngực hắn, hơi thở hắn nhanh chóng biến mất, sau mấy giây giãydụa thì khí tuyệt bỏ mình.
Hắn tắt thở, một đoàn Nguyên thần chui ra khỏi thân thể, đang định tìm đường đào tẩu thì một đường ánh sángđen thùi lại bay tới, đâm nguyên thần của hắn dập tắt. Sau đó, tu sĩ Matộc kia đuổi tới, không nói hai lời thu thi thể tu sĩ Nhân tộc rồi chạyđi, bỏ lại một chuỗi bọt khí.
Đợi hai người đi rồi, Kim Phi Daonhìn sang Lá Cây, người không có chút biểu hiện kinh ngạc nào, hỏi: “Nơi này không phải là nơi mà tam tộc chung sống hòa bình sao? Vừa rồi làchuyện gì xảy ra?”
Lá Cây vẻ mặt vô tội nhìn nàng: “Ngoài BáchHợp thành thì tam tộc ở những nơi khác đều đối địch lẫn nhau, gặp mặtkhông phải tức tốc rời đi thì là đánh nhau. Nơi này còn gần Bách Hợpthành cho nên tranh đấu không nhiều, nếu ở chỗ khác thì không giốngđâu.”
“Nhưng không phải ngươi và tu sĩ Nhân tộc họ Trượng kia cóquan hệ rất tốt sao? Nếu đúng như lời ngươi nói thì sao lại có nhiều tusĩ của các tộc khác nhau đi ra ngoài như vậy?” Kim Phi Dao hỏi.
Lá Cây chớp mắt nói: “Cũng không phải người người đều có thù oán, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946306/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.