“Làm sao bây giờ?Chẳng lẽ phải thật sự bán mình trả nợ sao?” Hoa Uyển Ti đứng ở cửa nhàThủy Quân vương, quay sang hỏi Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao ngoáyngoáy lỗ tai, chỉ chỉ vào một con cá đang bơi trong bong bóng bên cạnh,đáp: “Không trả nợ không được, còn có kẻ giám thị đây.”
Tuy mặtngoài tỏ ra buồn rầu, không tình nguyện nhưng nàng lại âm thầm truyềnâm: “Trả nợ thì sợ cái gì, dù sao ta cũng còn phải lấy thịt yêu long.Không đúng, ta còn phải cứu yêu long ra, có Lưu ngư của Thủy Quân vương ở đây, còn ai dám gây sự với ta nữa? Đợi ta thả yêu long ra rồi, chúng ta liền rời khỏi Bách Hợp thành, thiên địa lớn như vậy thì hắn đi đâu tìmchúng ta?”
“Hóa ra ngươi đã tính toán xong cả rồi, còn nghĩ rấtchu toàn nữa. Đúng rồi, lại còn có chỗ ở mà không mất Long Ngâm đan,nghĩ theo phương diện khác thì còn như là một chuyện tốt.” Hoa Uyển Ticẩn thận nghĩ, dường như cũng không khổ như tưởng tượng.
Khôngngờ Thủy Quân vương không muốn mạng bọn họ mà là yêu cầu phải đền gấpđôi giá trị, số lượng tính ra quá lớn. Kim Phi Dao căn bản không có ýđịnh đền xong mới đi cho nên không nhìn số lượng. Hàng tháng sẽ có người của Thủy Quân vương tới tận cửa để thu. Sợ bọn họ bỏ chạy không trảtiền, Thủy Quân vương còn cho một con Lưu ngư đi theo Kim Phi Dao thờithời khắc khắc. Chỉ cần nàng rời khỏi khu vực ngàn dặm thì Lưu ngư sẽchết, Thủy Quân vương sẽ biết nàng đang ở đâu. Cái này ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946271/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.