Kim Phi Dao kéo tiểu phu nhân sang nhà cách vách, ép buộc khá lâu mới trởvề. Nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, Niệm Khê tò mò hỏi: “Bọn họ thật sự ănthịt?”
“Ăn!” Kim Phi Dao gật đầu, “Ta nấu một nồi canh thịt, ánhmắt của đám lão thần sáng lên, bọn họ cũng đã từng ăn thịt hồi ở TrọngThổ Linh giới ba ngàn năm trước. Đều là một đám gia hỏa sắp chết già,còn kiêng cữ gì nữa, nhưng vương thượng Địa tộc lại không chịu ăn chonên bọn họ không dám động thủ. Ta liền bóp cổ bọn họ, nhét vào miệng mỗi người một miếng thịt to.”
“Có phải là do nóng quá không?” Niệm Khê hỏi.
“A?” Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, “Bảo sao bọn họ sống chết giãy dụa, taquên thổi nguội, nhưng canh thịt để nguội thì ăn không ngon, ta lạikhông sợ nóng.”
“Hy vọng bọn họ sau khi có thịt ăn sẽ không đến quấn quít chúng ta mà đòi vay Long Ngâm đan nữa.” Niệm Khê cười cười nói.
Kim Phi Dao thật tự tin nói: “Yên tâm đi, bọn họ là chuột, không ăn thịt thì ăn cái gì?”
Nàng đoán rất đúng, vài ngày sau tiểu phu nhân lại tới, tuy nhiên là tới vay thịt. Thịt động vật biển thì Kim Phi Dao có rất nhiều, đúng lúc lo lắng không có chỗ nào ném, liền ném cho nàng. Tiểu phu nhân mang túi cànkhôn đến đựng, còn hỏi phải chế biến thế nào cho ngon. Kim Phi Daothường ngày vẫn lén ăn thịt, liền hào phóng nói cho nàng các cách nấu và nướng, tiểu phu nhân cầm thực đơn cao hứng đi về.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946270/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.