“Gào cái gì mà gào, ta cũng không phải tới giết các ngươi.” Thấy bọn họ gào khóc thảm thiết, Kim Phi Dao tức giận quát.
Nhóm Địa tộc nhất thời toàn bộ ngừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bọn họ,có người lớn mật dè dặt cẩn trọng hỏi: “Vậy các vị tới làm gì? Chúng tađã không còn cái gì có thể nộp lên nữa rồi.”
Kim Phi Dao nhấcvương thượng Địa tộc trong tay lên đung đưa: “Ta đưa vương của các ngươi tới cho các ngươi, đây là hậu đại của vương thượng các ngươi lưu lạcbên ngoài, hắn nghe nói các ngươi hiện tại phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng nên cố ý trở về, mục đích là để cho các ngươi được ăn no mặcấm, không phải sống những ngày như kẻ ăn xin nữa.”
Nàng đã nhìnthấy những Địa tộc này rơi vào tình trạng gì, bên trong huyệt động không có bất kỳ thứ gì đáng giá, chỉ có mấy cái bình vỡ đựng nước. Giường của bọn hắn là mấy mảnh vải rách trải dưới đất, một đám đói đến da bọcxương, vừa thấy là biết đã bị cuộc chiến tam tộc tai họa.
TrọngThổ Linh giới nơi nơi là linh thạch, tuy trên đường tới đây không nhìnthấy một viên linh thạch nào nhưng không chừng nơi đây vẫn còn khu vựckhai thác mỏ nào đó, hoặc là các quặng linh thạch đều bị tam tộc chiếm,những tiểu Địa tộc cơ hồ không có tu vi này bị dồn xuống lòng đất. Đợilúc nàng ném cho bọn họ chút đồ ăn là có thể sai khiến bọn họ lấy linhthạch cho mình. Vương thượng Địa tộc có thể dùng làm con rối, ngẫm lạiđúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946245/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.