Đàm phán xong, Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, hỏi Kính huynh, “Kính huynh, ngươi hiện tại có tính toán gì không? Có phải là thu hồi thần thức về Thiên cấp giới không? Hay là mang theo gương chụp mông chạy lấy người? Nếu ngươi phải đi thì có phải là nên trả lại linh thạch ta bỏ ra để mua ngươi lại cho ta không?”
“Linh thạch? Linh thạch đâu có gì liên quan tới ta, cũng đâu phải ta thu linh thạch của ngươi, ai thu thì tìm người đó mà tìm. Hơn nữa, ta không thể đi, đầu óc của ngươi sợ không đủ dùng, mà ta lại đang nhàn rỗi không có chuyện gì, cứ đi theo ngươi đi, đến lúc ngươi mở trận thì ta còn có thể phải chỉ điểm cho ngươi.” Kính huynh tựa hồ cũng không muốn đi, nhanh chóng bay vài vòng trong không trung, đắc ý nói.
Kim Phi Dao hiểu ngay người này lại muốn theo mình. Chuyện này không thể được, người này rất biến thái, nếu có lúc nào trêu chọc phải hắn, hắn lại biến nàng thành con rùa thì sao. Vì thế, nàng liền tươi cười nói: “Kính huynh này, ngươi định cứ bay thế cả ngày sao? Nhưng mà đường sá xa xôi, ngươi đi theo ta tìm mắt trận có phải là quá vất vả không?”
“Không cần nói nữa. Ngươi cho là ta không biết chút tâm tư đó của ngươi sao? Không phải chỉ là không muốn ta đi theo ngươi đó sao. Ngươi yên tâm, chỉ có đến mắt trận ta mới có thể mượn lực lượng của mắt trận mà đi ra, bình thường ai thèm đi ra với tiểu côn trùng nhà ngươi.” Điều này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946218/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.