Cắn nhân sâm, dưỡng Thức Hải.
Sau gần một năm gặm nhân sâm, Kim Phi Dao rốt cục ăn hết số nhân sâm mà các tu sĩ khác cần bảy, tám năm mới ăn hết được. Nếu không phải do nàng chẳng phân biệt giờ giấc, đi đến đâu ăn đến đó thì đám Cự Nhân Sâm kia bây giờ vẫn còn xếp thành núi trong túi càn khôn.
Kim Phi Dao ngoài mấy hôm đầu có đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh ra thì sau đó đều ở trong phòng. Cũng không biết có phải do ăn nhiều Cự Nhân Sâm hay không mà Thức Hải đã được dưỡng tốt, và cũng vì Thức Hải không ngừng được bổ sung nên nàng đã tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ.
Hóa Thần trung kỳ không có dị tượng cũng không có biến cố kinh thiên động địa gì, loại tiểu viên mãn này đặc biệt bình tĩnh, trừ việc tu vi vượt qua một nấc, thực lực tăng lên nhiều thì cơ hồ không có người phát hiện.
Rốt cục không cần cắn Cự Nhân Sâm nữa, miệng Kim Phi Dao mãi mới được nghỉ ngơi, nàng liền đi ra ngoài một vòng. Nàng vừa tiến giai Hóa Thần trung kỳ, Thức Hải tu dưỡng xong lập tức bị Bố Tự Tỉnh của Thế Đạo Kinh biết.
Hắn vẫn luôn đau đầu với tu sĩ đại biểu cho Cửu Yêu này. Bởi vì Kim Phi Dao phải dưỡng Thức Hải cho nên không thể nhận nhiệm vụ, người nhàn rỗi nhất trong Thế Đạo Kinh chính là nàng, ngày ngày đều cắn Cự Nhân Sâm, hoàn toàn coi nơi này là chỗ dưỡng thương. Hiện tại biết Thức Hải của Kim Phi Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946051/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.