Sau khi nghi thức xong xuôi, Bố Tự Du liền vội vàng kéo Kim Phi Dao rời khỏi Lưu Bàn Sơn Thần giới. Nàng thì lại mong muốn ở thêm vài ngày vì tuy địa hình nơi này có chút khó xem nhưng nàng vừa mới lên làm bệ hạ, ở Lưu Bàn Sơn có thể nói là đi ngang, người người nhìn thấy nàng đều phải tôn xưng một tiếng bệ hạ, làm nàng sướng lơ lửng.
Hiện tại rời khỏi đây nàng còn có chút không nỡ, rời khỏi đây thì không thể treo phù văn trên mặt suốt ngày nữa, loại cảm giác cao cao tại thượng này cũng sẽ không còn. Nhưng nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Bố Tự Du, nàng đành phải cáo biệt chúng yêu, nhăn nhó đi làm nhiệm vụ thoải mái gì đó cùng Bố Tự Du.
“Ngươi thực sự ngâm hết một vạn Hắc Thủy kiến?” Hoa Uyển Ti ngồi trên phi thảm, tò mò hỏi.
Kim Phi Dao lấy ra một cái bình rộng đáy dài bằng nửa cánh tay, bên trong chứa đầy thứ chất lỏng đen như mực, nàng cầm nó lắc lắc, nói; “Đúng thế, ngâm toàn bộ. Ta còn lo nhiều kiến quá không đựng hết được, không ngờ chúng nó lại ngộ rượu tức hóa, ném vào liền hóa thành hắc thủy. Cho một vạn con vào mà rượu cũng không nhiều lên bao nhiêu, tuy nhiên về màu sắc thì thực không dám khen tặng.”
“Đen như mực, vừa nhìn đã biết là độc dược, ai sẽ uống cái thứ đó chứ.” Hoa Uyển Ti nhìn loại rượu không khác mực kia, thật không hiểu Kim Phi Dao định đi âm ai, có thể uống thứ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945992/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.