“Thực thần, sao ngươi không ăn? Không phải ngươi đợi mấy trăm năm chỉ để ăn được một miếng thôi sao? Nếu ngươi không ăn thì chúng ta ăn hết đó.” Kim Phi Dao gió cuốn mây tan xử lý thức ăn trên bàn, ngẩng đầu thuận miệng hỏi một tiếng.
Thực thần ngồi tại đó, không ăn gì, vẻ mặt tịch mịch nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Biểu cảm này kết hợp với một thân thịt béo của hắn thực khiến người ta cảm thấy phi thường quái dị.
Kim Phi Dao thấy bộ dáng tiểu nữ nhân của hắn thì quay đầu hô lên với phục vụ ngoài cửa: “Phiền toái, mang lên một bát sủi cảo Ngọc Dung đi.”
Món này nàng đã xem qua, ra giá sáu ngàn khối linh thạch trung phẩm một bát, chút ấy thì nàng vẫn mua được.
“Bao nhiêu đồ ngon thì không ăn. Ta và Mập Mạp ăn trước, ăn xong bữa này chỉ sợ sẽ tăng lên một, hai trăm năm tu vi ấy.” Kim Phi Dao nói thầm, tay vẫn không ngừng lại, nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng.
Không ngờ thức ăn của Bách Vị lâu thực sự là quá ngon, hơn nữa ăn xuống còn có vô số linh khí thoải mái vô cùng tuôn vào Thức Hải. Không cần phải ngồi xuống hấp thu, dẫn đường cho chúng nó tiến vào Thức Hải giống như đan dược, những linh khí trong các món ăn tự mình tiến vào Thức Hải, hơn nữa hương vị lại vô cùng ngon, so với ăn đan dược thì tốt hơn nhiều.
Một lát sau, một bát sủi cảo Ngọc Dung được bưng lên, đặt xuống trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945965/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.