Chương trước
Chương sau
Người nam thì hắn phi thường quen thuộc, chính là Văn vương ở Mật Chi Linh giới, một tiểu hài tử bảy, tám tuổi khác thì hắn chưa từng gặp. Người nữ lại là một nữ hài rất trẻ, trên mặt còn có phù văn màu đen, tuy nhiên tình huống gấp gáp, phù văn gì thì Mãnh Nhạc còn chưa nhìn cẩn thận, bên cạnh nàng còn có một pháp bảo hình trụ rất kỳ quái, còn có sương khói màu đen không ngừng bay ra.

Tuy chỉ biết Văn vương nhưng hắn lập tức bỏ qua ý tưởng tự bạo, hắn vội vàng ra lệnh cho những Yêu tộc phía sau dừng lại, sau đó la lớn với Văn vương: “Văn vương cẩn thận, Quang Minh kính kia có thể bắn ngược công kích của pháp thuật.”

“Bắn ngược công kích pháp thuật?” Kim Phi Dao quét mắt qua chỗ Nhân tộc, liền nhìn thấy có tu sĩ Hóa Thần kỳ giơ một cái kính to bằng bàn tay lên.

“Ha ha ha, Yêu tộc các ngươi không có người sao? Cứu viện lại chỉ có ba người, ba tên Thần Thú kỳ thì có tác dụng gì, chúng ta nhiều người như vậy, ta cho các ngươi tới một người chết một người, đến hai người chết một đôi.” Tu sĩ cầm gương thấy Yêu tộc chỉ có ba người tới liền cất tiếng cười to.

Kim Phi Dao nhìn chung quanh, người đúng là rất đông, vừa rồi bọn họ còn ở phía trước nàng, hiện tại đã vây quanh các nàng.

“Thế nào?” Văn vương hai mắt mờ mịt nhìn Kim Phi Dao. Dọc đường đi Kim Phi Dao đều tùy tiện động thủ, căn bản không cho hắn thời gian lên kế hoạch. Hơn nữa, kể cả trước đó có bàn bạc kế hoạch, nàng lúc nghe còn gật đầu đồng ý, còn khen kế hoạch thật chu toàn, thế nhưng lúc thật sự gặp địch nhân thì nàng lập tức quên luôn.

Hiện tại Văn vương đã không muốn dùng đầu óc nữa, ngộ địch sẽ hỏi Kim Phi Dao, dù sao hắn có nghĩ ra kế hoạch chu toàn thế nào thì nàng cũng vào tai phải ra tai trái.

“Đánh bọn họ!” không ngoài sở liệu của hắn, Kim Phi Dao quả nhiên khoát tay chặn lại, chỉ vào Nhân tộc, hô lên.

Thú Bạo hiện hình, Kim Phi Dao xông lên tu sĩ gần nhất, chiêu đầu tiên đã dùng thú nha hút máu. Văn vương đứng một bên chờ, Kim Phi Dao không nghe chỉ huy cũng không quan trọng, chỉ cần hắn có kế hoạch kiếm cơm ăn là được.

Mãnh Nhạc trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài cấm chế, màu đỏ phi vũ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Khối Quang Minh kính kia vừa huyễn biến thành cự kính to mười trượng liền bị nữ nhân đeo quyền sáo kia đánh nát, mảnh kính vụn từ không trung ào ào rơi xuống, lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Mà Văn vương lại sử dụng huyết tinh nhân mà bình thường phải tới Luyện Hư kỳ mới dùng được, chỉ đâu đánh đó, tu sĩ Nhân tộc giống như đám hồng mềm bị dẫm cho nát nhừ.

Kéo theo Lưu Tinh chuy đi chung quanh rải nọc độc, tên hài đồng kia như quét ngang một phương, Lưu Tinh chuy màu trắng xinh đẹp trong tay chạm vào cái gì liền làm hư thối cái đó, hơn nữa, thỉnh thoảng hắn lại ném hạng quyển trên cổ ra, viên thất thải châu trên đó lóe lên, những tu sĩ không kịp nhắm mắt liền tạm thời mất thị giác, đợi đến lúc mắt nhìn lại được thì người đã sớm tắt thở.

Ba gã Thần Thú kỳ mà lại lợi hại như vậy. Người khác thì hắn không biết nhưng hắnkhá rõ năng lực của Văn vương. Mãnh Nhạc không rõ Văn vương trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ, từ lần gặp trước đến giờ cũng mới ngắn ngủi hai, ba tháng, đột biến như vậy thật sự khiến người ta kinh ngạc, huyết tinh nhân kia cơ hồ có thực lực tương đương tu sĩ Luyện Hư kỳ.

Có điều… vì sao ba người bọn họ lại vừa đánh vừa ăn bánh bao?

Văn vương trải qua tính toán cẩn thận, tính ra bản thân ăn mười một cái bánh bao thì có được bao nhiêu yêu lực, lại tính yêu khí của chính mình, lại nhìn xem huyết tinh nhân cần có bao nhiêu yêu lực khống chế, còn làm thế nào để sử dụng được lực lượng lớn nhất của huyết tinh nhân. Hiện tại hắn đã đâu vào đấy, từ từ ăn bánh bao, không lãng phí bất luận chút yêu lực nào, làm yêu lực tiêu hao tới được cực hạn, không hề lãng phí.

So sánh với hai gia hỏa lúc nào cũng nhét bánh bao vào mồm kia thì quả thực chính là một trời một vực.

Kim Phi Dao loạn dùng linh khí, dùng xong lại chuyển sang yêu lực, đến lúc yêu lực không hữu dụng nữa thì bắt đầu ăn bánh bao. Chỉ một lát, bánh bao cơ hồ bị nàng ăn sạch, một tầng chõ có mười lăm cái bánh, Văn vương ăn không hết một tầng, bốn cái còn lại và hai tầng bánh khác do Mập Mạp ăn, bảy tầng còn lại toàn bộ về Kim Phi Dao.

Càng không biết nói gì là nàng ăn hết bánh xong còn bớt chút thời gian cho thêm bánh mới vào chõ, thủ pháp thuần thục vô cùng, hoàn toàn là ăn, đánh hai việc không lầm.

Một canh giờ sau, ngoài mấy chục Nhân tộc chạy trối chết thì những người khác đều ngã gục. Kim Phi Dao nhanh chóng cùng Mập Mạp đi thanh lý chiến trường. Văn vương căn bản không muốn tranh với nàng, tranh còn có thể bị nàng trừng mắt xem thường, còn không bằng ném cho nàng, coi như hiếu kính bệ hạ. Dù sao lúc đánh nhau hắn ăn bánh bao cũng không trả linh thạch, hắn còn có địa bàn, cũng có đủ tài liệu và linh thạch để dùng.

Hắn cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đi tới chỗ Mãnh Nhạc. Mãnh Nhạc đã mở cấm chế ra, không ít Yêu tộc mang thương tích ngồi bệt dưới đất, nhanh chóng lấy đan dược chữa thương ra ăn vào Thấy Văn vương đi tới, Mãnh Nhạc vội chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Văn vương xuất thủ tương trợ, nếu không phải Văn vương kịp thời đuổi tới thì chúng ta đã chết hết ở chỗ này, Nhân tộc cũng sẽ tiến sâu vào, các doanh địa khác liền nguy hiểm.”

“Không cần đa tạ, chúng ta chính là đặc biệt tới giúp các ngươi. Nhân tộc coi chừng mấy doanh địa phía trước đã bị chúng ta giải quyết xong, hiện tại đang trên đường tới các doanh địa khác. Lúc đi ngang qua nơi này ta liền phát hiện các ngươi không có ở địa điểm định trước liền nghĩ là đã bị Nhân tộc đánh lui lại phía sau. Dọc đường đi đều có dấu vết đánh nhau cho nên cũng dễ tìm.” Văn vương giải thích, nếu hắn đếm chậm một bước thì bọn Mãnh Nhạc có lẽ đều bị giết chết.

Mọi người tạm thời hạ trại, băng bó vết thương, ngồi xuống dưỡng thương. Văn vương thì cùng Mãnh Nhạc thương lượng, hiện tại bọn họ chỉ còn lại hơn sáu mươi người, có lẽ phải để Lưu Bàn Sơn cho người tới trợ giúp, nếu không sẽ không đủ nhân thủ.

Kim Phi Dao sau khi nhận lễ bệ hạ xong liền ở một bên bận việc. Sau một canh giờ, nàng liền đi lại, hét lên giữa đám Yêu tộc: “Bánh bao mới ra lò, vỏ mỏng nhân nhiều, ăn một cái gia tăng một năm tu vi, ăn mười cái là mười năm. Hiện tại ngươi thương thế nghiêm trọng, chỉ cần một cái bánh bao vào bụng sẽ lập tức có thể sinh long hoạt hổ, quyền đánh Luyện Hư Hóa Thần, chân dẫm Nguyên Anh Kết Đan, có muốn thử một cái không?”

Văn vương thấy vậy thì chạy nhanh tới, kéo nàng lại quát: “Kim bệ hạ, ngươi làm cái quỷ gì vậy? Muốn bán bánh bao cũng không cần gấp như thế, ngươi quá nóng vội rồi. Mấy trăm cái túi càn khôn vừa rồi đều bị ngươi thu đi, ngươi còn bán bánh bao cái gì.”

“Cái này thì ngươi không biết rồi.” Kim Phi Dao vươn ngón tay quơ quơ trước mặt Văn vương, sau đó nghiêm trang nói: “Thập Phục Địa Ngục để không cũng là không, đặt bánh bao vào đó gọi là vật tẫn này dùng, không lãng phí. Đây không phải chính là cái mà ngươi luôn luôn theo đuổi, an bày hoàn mỹ chu toàn, không lãng phí một chút nào sao?”

Văn vương bị nàng làm cho nói không ra lời, môi động động muốn nói gì, nghĩ nghĩ lại không nói ra, vì thế liền mặc kệ Kim Phi Dao, chạy đi tìm Mãnh Nhạc. Kim Phi Dao thấy hắn đi rồi liền đi đề cử bánh bao với các Yêu tộc Mao Thú tộc.

“Năm cái chỉ cần một khối linh thạch thượng phẩm, có muốn nếm thử không, có thể bổ sung tu vi đó.”

“Cái gì? Không tin sao? Ta là bệ hạ của các ngươi đó, còn có thể lừa các ngươi sao?”

“Ít nói vô nghĩa, hôm nay không muốn mua cũng phải mua. Ta là bệ hạ, ta định đoạt, hôm nay các ngươi mỗi người phải mua năm mươi cái bánh bao, kể cả không nể mặt bệ hạ thì cũng phải nể mặt ta là ân nhân cứu mạng của các ngươi, các ngươi phải mua năm mươi cái bánh bao ăn đi.” Thấy các Yêu tộc này không chịu mua bánh bao, Kim Phi Dao liền thu hồi vẻ mặt tươi cười, phù văn trên mặt công thêm uy áp trực tiếp xông đến mấy chục người này.

Vốn đã bị thương, giờ còn bị ngược đãi như vậy, bọn họ làm sao có thể chịu được? Vì thế, mọi người lớn tiếng kêu lên: “Chúng ta mua! Bệ hạ, ngươi đừng như vậy, không phải là bánh bao sao? Chúng ta mua!”

“Thật cám ơn các ngươi, tuy nhiên hiện tại không có nhiều bánh như vậy, trước tiên mọi người  cứ cầm vài cái ăn tạm, ta sẽ lập tức hấp tiếp.” thấy bán được bánh, Kim Phi Dao vui tươi hớn hở chia bánh bao, còn nhiệt tình giải thích, sợ mọi người sốt ruột.

Căn bản không có ai vội vã muốn ăn, mỗi người được chia cho hai cái bánh bao, cũng không biết bệ hạ này muốn làm gì, bánh bao thì bánh bao đi, dù sao ăn cũng không chết được. Cắn một miếng bánh bao nóng hôi hổi, sắc mặt mọi người biến đổi, quá khó ăn! Cúi đầu nhìn xuống, nhân bánh bên trong lại có màu lam!

Phản ứng đầu tiên của mọi người là, có độc!

Vừa định nhổ miếng bánh trong miệng ra thì một luồng sát ý bức nhân liền đánh tới, vậy mà lại cưỡng chế động tác phun bánh bao của bọn họ, ép họ nuốt xuống.

Sắc mặt khó coi nuốt bánh vào bụng, trong bụng lập tức có vô số linh khí vọt ra, trực tiếp nhào vào Thức Hải, nhanh chóng biến thành yêu khí, cuối cùng toàn bộ không nhập vào yêu đan. Yêu đan vốn đang rỗn tuếch liền có thêm không ít yêu lực, lại vẫn còn không ít linh khí đang chuyển hoán thành yêu lực, không ngừng chạy vào yêu đan.

Bánh bao tốt a!

Nhìn thoáng qua bánh bao trong tay, mọi người cũng không để ý đến nhan sắc quái dị và hương vị khó nuốt của nó, chỉ mấy miếng đã ăn hết. Bánh bao vào bụng liền cả thân thể thư sướng, mọi người quay sang nhìn Kim Phi Dao, cơ hồ đồng thanh kêu lên: “Bệ hạ, còn bánh bao không?”

“Có! Muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Các ngươi chờ đó, ta sẽ làm bánh bao suốt đêm cho các ngươi.” Kim Phi Dao ha ha cười, để Mập Mạp đi thu linh thạch, bản thân thì khai hỏa toàn bộ mã lực, linh lực màu đen quay cuồng, bắt đầu hấp bánh bao.

Văn vương lấy giúp Mãnh Nhạc một cái bánh bao. Mãnh Nhạc ăn xong thấy yêu lực rất nhanh được bổ sung, đột nhiên hiểu được vì sao Văn vương có thể khống chế huyết tinh nhân. Hắn tuy người thô nhưng tâm không thô, nhìn bánh bao trong tay, lầu bầu nói: “Bảo sao Hóa Thần kỳ lại được tư tế phong làm bệ hạ, nguyên nhân ngoài việc phá bỏ Cửu Trọng Linh Áp trận, làm Yêu tộc lên được Thần cấp giới thì còn một nguyên nhân khác là nàng có thể nấu linh thực.”

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, bánh bao này là sau khi lên làm bệ hạ nàng mới học làm.” Văn vương coi như tiếp xúc lâu hơn với Kim Phi Dao, đương nhiên có hỏi qua chuyện về bánh bao, Kim Phi Dao sảng khoái nói cho hắn biết nàng mới học có tám mươi năm, chỉ là một chút da lông thôi. Ngoài bánh bao ra thì các linh thực khác đều không làm được.

“Kể cả là như thế, nếu không dựa vào bánh bao này thì Văn vương cũng không thể tự nhiên thoải mái khống chế huyết tinh nhân như vậy được. Cho nên, bệ hạ quả nhiên chính là bệ hạ, người khác không thể so sánh được.” Mãnh Nhạc đã sớm bị khí phách của Kim Phi Dao công kích, cộng thêm bánh bao thần kỳ chinh phục.

Văn vương nhìn ánh mắt nóng rực của hắn lập tức nghĩ đến mấy doanh địa bọn họ đi qua lúc trước, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Kim Phi Dao, ai ai cũng tâm phục khẩu phục, vị trí bệ hạ này càng ngày càng vững chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.