“Bệ hạ, Lưu Bàn Sơn có tin truyền đến, nói Ngân Lưu Thần giới càng ngày càng đánh nhau kịch liệt, chỗ này của chúng ta hoàn toàn không có tác dụng, tuy thanh danh ngươi có truyền ra ngoài nhưng cũng chỉ ở chung quanh vài Thần giới này, hơn nữa không phải là ác danh gì mà chỉ là nói bệ hạ Yêu tộc là cái bánh bao.” Thấy Kim Phi Dao đang nỗ lực giúp một gã Mao Thú tộc nuốt vào cái bánh bao thứ sáu mươi ba, Văn vương lạnh nhạt nói.
“Bánh bao!” Kim Phi Dao đang dùng lực ấn bánh bao, bánh bao tọt vào trong miệng gã Mao Thú tộc làm nước mắt hắn chảy ra ròng ròng. Mà nàng nghe xong lời Văn vương thì khí lực trên tay buông lỏng, Mao Thú tộc kia liền đứng lên bỏ chạy.
Kim Phi Dao không đuổi theo hắn mà kinh ngạc nhìn Văn vương, “Nhân tộc lại không phái người tới? Ta đã ra sức làm việc như vậy, nếu không thể kéo người từ Ngân Lưu Thần giới tới thì linh thạch cực phẩm của ta biết làm sao bây giờ?”
“Ngươi bán bánh bao đã lời không ít linh thạch thượng phẩm, cả ngày bắt người khác ăn bánh bao, hẳn là kiếm được khá nhiều rồi.” Văn vương không nói gì nhìn nàng, có cần thiết phải như vậy không?
“Không được, tất cả chỗ này đều là linh thạch thượng phẩm, ta cần linh thạch cực phẩm, nếu không thì Hoa Uyển Ti tiến giai Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ thế nào được. Hơn nữa, cũng không tính là ta bắt ép bọn họ ăn mà, thứ này ăn một cái liền tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945933/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.