Đi đến Ý Sở các, vừa tới cửa bọn họ đã được người khách khí dẫn đến hậu đường, mà nhận loại đãi ngộ này không phải vì Kim Phi Dao là tu sĩ Luyện Hư mà là vì Bố Tự Du.
Tuy thái độ của đối phương rất cung kính nhưng so sánh ra thì vẫn cảm thấy vô ý thức hoặc có ý thức, người Ý Sở Các đối xử với Bố Tự Du vẫn tốt hơn. Kim Phi Dao cũng lười suy nghĩ nguyên nhân, dù gì thì mặc kệ là đi đến chỗ nào nàng cũng không từng có uy phong, đều bị người khác nổi bật hơn.
Bố Tự Du đến phòng khách riêng liền đi tìm Lăng lão, cũng không cần ai dẫn đường, cứ thế đẩy cửa một căn phòng.
Đó là một lão nhân Luyện Hư hậu kỳ, một đầu tóc bạc, thần thanh khí sảng ngồi trên một chiếc xích đu, trên tay cầm một viên đá mới thu mua được. Đối với Bố Tự Du không mời mà tới, hắn tức giận mắng: “Ai cho ngươi đi vào! Còn không để người báo một tiếng, không có chút quy củ nào!”
“Ta không ẩn thân tiến vào đã coi như không tệ rồi, ngươi còn chọn tam nhặt tứ!” Bố Tự Du có vẻ rất tùy tiện, thoạt nhìn rất quen thuộc với Lăng lão này. Lăng lão cũng không mắng hắn nữa, chỉ hừ lạnh một cái rồi không để ý đến Bố Tự Du, chỉ chuyên tâm nhìn viên đá trong tay.
“Đừng nhìn cái này nữa, ta có thứ tốt cho ngươi xem đây. Giúp ta nhìn xem thứ này có lai lịch gì.” Bố Tự Du thò tay cướp viên đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945854/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.