Linh thạch không hữu dụng, vậy thì đương nhiên phải cất đi. Kim Phi Dao cất hết linh thạch, nhìn truyền tống trận trụi lủi. Nàng ngồi trên bãi đá dùng Băng Tiễn thuật làm ra hai khối băng, nàng và Mập Mạp mỗi người một khối ngồi ăn.
Ăn ăn, truyền tống trận phía sau đột nhiên vang lên. Hai người vội quay đầu nhìn lại, phát hiện truyền tống trận chớp tắt tựa hồ muốn khởi động.
“Khéo như vậy? Chẳng lẽ có tu sĩ tới?” Kim Phi Dao và Mập Mạp nhảy dựng lên, ý định đợi truyền tống trận mở ra sẽ lập tức nhảy vào.
Nhưng truyền tống trận lại không hoàn toàn khởi động, chỉ lóe lên rồi đột nhiên từ bên trong bắn ra một đường ánh áng, chậm rãi tụ thành hai hàng chữ. Kim Phi Dao tò mò thì thầm: “Muốn trận mở, làm biến thảo nguyên!”
“Cái gì vậy?” đọc xong, Kim Phi Dao cảm thấy mạc danh kỳ diệu, biến thảo nguyên? Đó không phải là yêu cầu nàng biến nơi này thành nơi cây cối xanh tốt chứ? Nếu nàng có bản lĩnh này thì còn đi bổ thiên cái nỗi gì! Chẳng lẽ nàng bổ thiên đã nổi danh, ai cũng cho rằng nàng có thể biến sa mạc thành ốc đảo?
“Lão đại, biến nơi này thành thảo nguyên sợ là còn khó hơn bổ thiên đó.” Mập Mạp cũng thấy rõ hai hàng chữ, chỉ cảm thấy lời của truyền tống trận thật quá khó xử người.
Kim Phi Dao khó chịu ném khối băng xuống đất, tức giận bất bình mắng: “Cái gì vậy chứ? Ta chỉ tới tìm bảo thôi, đâu phải đến làm cu li!” thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945727/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.