“Việc này phiền toái rồi, tu vi của Mập Mạp thấp hơn ta, chẳng lẽ ta phải chờ hắn sao? Uyển Ti thì không cần lo, cứ mang theo là được.” Kim Phi Dao vuốt cằm, có chút khó xử nói.
Trúc Hư Vô khó hiểu nói: “Hắn đã là Yêu tộc, kể cả có khế ước thì cũng đã sớm giải rồi, cùng lắm cũng chỉ coi như là đồng bọn chứ không phải linh thú, ngươi còn không để hắn tự do?”
“Còn có cách nói này?” Kim Phi Dao chưa từng quan tâm đến vấn đề này, hóa ra linh thú sau khi độ kiếp biến hóa thì khế ước sẽ tự động giải. Nói như vậy, nếu Mập Mạp là linh thú của người khác thì giờ đã có thể độc lập, hoặc là làm đồng bọn mà không cần phải cái gì cũng được bao.
Tuy nhiên, Kim Phi Dao bất mãn nói: “Nghĩ thật là hay, hắn ăn của ta dùng của ta, còn sử dụng vô số tài liệu và đan dược của ta, trước khi nợ trả xong ta sẽ không cho hắn đi. Chuyện phi thăng để sau lại nói, khó nói lúc nào đó lại tìm được thứ tốt cho hắn ăn, tu vi vọt lên rồi.”
“Tiến giai quá nhanh không tốt cho thân thể, vẫn nên chậm rãi ổn thỏa mới tốt.” Trúc Hư Vô cười tủm tỉm nói.
Sau đó hắn mời Kim Phi Dao ngồi xuống, biết nàng thích ăn nhưng lại nhất thời không tìm thấy thứ gì mời nàng, chỉ có thể rót trà nhấm nháp. Nhìn nàng nghiêm cẩn uống trà, Trúc Hư Vô nói: “Bạch Giản Trúc tiến giai Luyện Hư kỳ đều là nhờ ngươi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1945689/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.