Chương trước
Chương sau
“Không thì sao lại nói là Thánh thể chứ, tiền thưởng còn cao hơn chúng ta”, Kỳ Vương không phục.

“Tiền thưởng của ta lại tăng lên không ít, lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều rồi”, Tiểu Linh Oa nói đầy ẩn ý.

“Ta nghĩ là tiền thưởng của ta hơi thấp”, Man Sơn không khỏi xoa cằm.


“Lão phu bấm đốt tính rồi, ta rất thích tính của ba người các ngươi”, Diệp Thành làm bộ mặt nghiêm túc nói.

“Chính là bốn người này đã tiêu diệt hết nhóm cao thủ này đến nhóm cao thủ khác của Thái Thanh Cung”, không ít tu sĩ vây quanh dưới cáo thị, tiếng tặc lưỡi cảm thán liên tục vang lên: “Thái Thanh Cung cung chủ đã phát điên rồi”.

“Nghe nói Thái Thanh Cung đã phái ra cấp Thánh Vương, đang tìm kiếm bọn họ khắp Đông Hoang này đấy”.

“Ngoài ra còn có rất nhiều lão bối tu sĩ tu vi cao thâm cũng đang đi tìm, tiền thưởng quá hấp dẫn mà”.

“Tránh ra, tránh ra”, khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì có một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phía sau, giọng điệu rất kênh kiệu.

Mọi người nghe thấy âm thanh thì vô thức quay đầu lại, nhìn thấy ba thanh niên áo trắng bước tới, tu vi không cao chỉ có cảnh giới Hoàng, nhưng bọn chúng lại mặc đạo bào của Thái Thanh Cung khiến đám đông ngay lập tức nhường chỗ.

Ba tên đệ tử của Thái Thanh Cung bóp vỡ một miếng ngọc giản, bên trong phong ấn cáo thị ban thưởng lệnh truy sát, lạc ấn lên tường thành, xếp sau cáo thị của phía Diệp Thành.

“Hế?”

Nhìn thấy chân dung trên cáo thị, Diệp Thành, Tiểu Linh Oa và Man Sơn không khỏi hô lên.

Trên cáo thị khắc hoạ chân dung một thanh niên sống động như thật, khuôn mặt đường nét góc cạnh rõ ràng, trong vẻ đẹp trai có vài phần thanh tú, trong sự lãnh đạm có vài phần lạnh lùng, đôi mắt như giếng cổ không một gợn sóng, ẩn chứa đạo uẩn không thể nói bằng lời, trong sự bình thường lại có sự phi thường.

“Liễu Dật?”

Man Sơn và Tiểu Linh Oa nhìn bức chân dung trên cáo thị sau đó lại cùng nhau đưa mắt nhìn sang Diệp Thành.



“Chỉ nhìn hình ảnh thôi, ta cũng không biết được”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu trước ánh mắt của hai người họ.

“Ta nghĩ chắc là Liễu Dật đấy”, Tiểu Linh Oa trầm giọng: “Giống hệt nhau thế này cơ mà”.

“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn, rất nhiều người giống nhau”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Lúc đi tìm ta cũng đã thấy rất nhiều ví dụ như thế này, tới nơi lại chỉ mừng hụt”.

“Trời cao phù hộ, mong sẽ là Liễu Dật chuyển kiếp”, Man Sơn hít sâu một hơi.

“Không ngờ lại là Thái Cực Chân Thể”, tu sĩ khắp nơi cũng đang bàn luận, giọng điệu hầu hết đều là kinh ngạc: “Sao Thái Thanh Cung cũng truy nã cả hắn thế, hơn nữa tiền thưởng còn không ít hơn Bá Vương Long”.

“Điều này thì ngươi không biết rồi!”, có lão đạo biết chuyện vuốt râu kể lại: “Khi Thái Cực Chân Thể tiến cấp đến Chuẩn Thánh, trưởng lão của Thái Thanh Cung âm thầm đánh lén suýt thì khiến hắn tử vong, lần này Thái Cực Chân Thể đã bình phục sao có thể để yên? Hắn đã tiêu diệt kẻ đánh lén đó nên mới bị Thái Thanh Cung truy sát, những kẻ được phái đi phần lớn đều đã chết, sự việc đại khái là như vậy đấy”.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.