Chương trước
Chương sau
Diệp Thành kinh ngạc, ngẩng đầu la lối, “ai bảo ngươi bắn?”

“Sao, có vấn đề gì à?”, Tiểu Linh Oa ở bên trên chuẩn bị bắn thêm lượt nữa thì đột nhiên khựng lại, không cần nói cũng biết vừa rồi người bắn trúng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chính là tên đê tiện này.


“Người chuyển kiếp, đó là người chuyển kiếp, mẹ kiếp”, Diệp Thành lớn lối mắng chửi, hắn bay lên điều khiển chiến đài, điên cuồng thiêu đốt tinh nguyên, thánh huyết sục sôi, xoay chuyển chiến thuyền về phía tinh hải kia, không dễ gì mới gặp người chuyển kiếp, nếu như để họ bị nhấn chìm thì thật tội lỗi.

Nghe Diệp Thành nói vậy, mặt Tiểu Linh Oa biến sác, hắn thật sự rất bá đạo, bắn một cái mà khiến cả thuyền chiến của đối phương bị chìm, ai mà ngờ lại có cả chuyện này xảy ra.

Lại nhìn về phía đối diện, mười mấy thuyền chiến lần lượt dừng lại, ai nấy kinh ngạc nhìn về bên này.

Nên biết rằng thuyền chiến bị đánh chìm chính là chiếc thuyền chính của bọn họ, cấp bậc Thánh Binh, có thể bắn trúng một chiếc thuyền cấp bậc Thánh Binh thì không cần nghĩ cũng biết thuyền của đối phương chính là cấp bậc Thánh Binh.

Sai sách, sai sách rồi.

Người của mười mấy thuyền chiến tái mặt.

Rõ ràng thuyền chiến của đối phương không phải là cảnh giới Hoàng như bọn họ tưởng mà là ở cảnh giới Thánh Binh, nếu biết thuyền chiến của đối phương mạnh như vậy thì có kẻ ngu mới chạy tới cướp.

Mau, mau cứu người!

Sau tiếng kinh ngạc, có người vội la lớn, người trên thuyền chiến kia lúc này vẫn còn thót tim, chưa ai bị bắn chết nhưng chậm hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ bị nhấn chìm đến chết.

Ngay sau đó, từng con thuyền tung ra lưới được tế luyện đặc biệt vớt người ngã xuống nước.

Mười mấy chiến thuyền còn lại cũng xếp thành hàng chắn phía trước, toàn bộ khôi phục pháo đài trận pháp muốn chặn thuyền chiến đang lao tới, tranh thủ thời gian vớt người.

Nếu nói về những người này thì qủa thực nghĩa khí, hiện tại đại địch ở trước mặt, bọn họ không những không tản đi tứ phương mà ngược lại còn dốc sức vớt người, không hề tỏ ra sợ hãi thuyền chiến với cấp bậc Thánh Binh.



“Đừng tấn công, đều là người một nhà cả”, không đợi mười mấy tàu khiến bắn pháo, Diệp Thành đã lên tiếng.

“Đánh chìm thuyền chiến của chúng ta rồi mà còn nói người một nhà?”, trên mười mấy thuyền chiến lần lượt vang lên tiếng mắng chửi, pháo đài thuyền chiến đã hồi phục rung lên, chuẩn bị oanh tạc bọn họ bất cứ lúc nào.

“Đâu đám người này không hề sáng suốt gì vả, có giải thích cũng không giải thích được”, Tiểu Linh Oa nhướng vai.

“Ta nhìn ra rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, hắn cũng không giải thích nữa, cứ thế điều khiển thuyền lướt đi.

“Rút, mau rút”, phía sau, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ngã xuống nước đã được vớt lên, mười mấy thuyền chiến cũng theo đó mà xoay chuyển mũi thuyền, tốc độ nhanh lạ thường.

“Đúng là kì lạ”, Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông vừa phun nước biển vừa lớn tiếng mắng chửi, đi cướp bao năm nay, bọn họ chưa từng thấy thuyền chiến nào thế này, rõ ràng là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh nhưng lại giả thành cảnh giới Hoàng.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.