Chương trước
Chương sau
Địa cung u tịch, u ám vô cùng.

Lão già lưng gù và bà lão kia đang bận rộn sắp xếp thảo dược chuẩn bị luyện đan.


Ở một bên nữ tử áo trắng kia vẫn đang phong cấm ở đó, sắc mặt tái nhợt nhìn lão già lưng gù và bà lão kia như thể biết vận mệnh của mình sắp bị làm dược dẫn và bị mang đi luyện đan.

Trong lúc bất lực cô bị phong cấm, dù không bị phong cấm thì cũng khó thoát được khỏi ma chưởng vì lão già và bà già lưng gù kia đều là Thánh Nhân, cô không có cơ hội chiến thắng, cho dù chỉ là thoát thân cũng khó.

Ôi trời!

Khi lão già bà bà lão lưng gù kia đang sắp xếp thảo dược thì nữ tử áo trắng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bên trong lư đồng tăm tối vang lên tiếng mắng chửi đầy bá đạo khiến lư đồng chấn động.

Thấy vậy, lão già lưng gù và bà lão kia cứ thế ngó lơ, chỉ có khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.

Trong lư đồng màu đen kia Diệp Thành tối sầm mặt, ý thức lơ lửng của hắn không dễ gì mới quay về, hắn mở mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến mình hộc máu, hắn bị phong cấm, vả lại còn bên trong cái lư đồng.

Lần thứ mấy rồi, đây là lần thứ mấy rồi, trước là Đan Quỷ, sau là Cô Nguyên, bây giờ lại bị nhốt trong lư luyện đan, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Đế khí thế thôn tính bát hoang.

“Kẻ đê tiện nào, thả lão tử ra”, Diệp Thành càng nghĩ càng tức, hắn lại lần nữa la lối mắng chửi.

Thế nhưng sau những lời mắng chửi của hắn thì chẳng có một âm thanh hồi âm khiến hắn đau đớn xót xa, cho dù với khả năng chiến đấu của hắn thì cũng khó có thể thoát ra khỏi cấm cố vì pháp lực toàn thân của hắn đã bị phong ấn.

Vả lại thứ phong ấn hắn lại là một thánh binh của Thánh Nhân, một khi bị phong ấn thì không có khả năng thoát thân.

Không biết đến bao giờ nắp lư luyện đan mới được mở ra, để lộ ra một nửa khuôn mặt nhăn nheo của lão già lưng gù kia, trong đôi mắt lão ta còn có u quang loé lên.

Thấy vậy, Diệp Thành tức tối tiếp tục mắng chửi: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.

Có điều lão già lưng gù lại cười tôi độc, lão ta ngó lơ sau đó ném cả nữ tử áo trắng vào trong này.

Ấy?

Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Diệp Thành đang mắng chửi thì giật mình nhìn khuôn mặt tuyệt thế của cô, khuôn mặt đó càng nhìn càng thấy xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thân thuộc.

Nữ tử áo trắng kia cũng đang nhìn Diệp Thành, đều bị bắt tới đây để luyện đan, bọn họ có thể coi là đồng bệnh tương liên.
Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành cô đột nhiên cảm thấy rất quen như thể đã từng gặp ở đâu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi cô thậm chí còn muốn hét ra một cái tên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.