Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, con lừa tên Kỳ Vương kia sáng cả mắt, nếu nhìn thì mới biết huyết mạch của Diệp Thành bất phàm, cùng cấp bậc với Hoàng tộc Kỳ Lân.

Cho tới khi Diệp Thành đi khuất, Kỳ Vương mới thu lại ánh mắt liếc nhìn Đạo Chích ở bên.


Đạo Chích cũng xoa cằm nhìn con lừa này, đào mộ bao nhiêu năm nay nên hắn cũng có khả năng quan sát riêng, mặc dù là một con lừa nhưng con lừa này lại bất phàm, không phải là Kỳ Lân mà là có huyết mạch Kỳ Lân.

Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.

Không biết vì sao cả hai tên này nhìn nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau.

Thế rồi không lâu sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Đạo Chích, mặc dù Kỳ Vương bị phong ấn pháp lực nhưng cơ thể lại rắn rỏi, chỉ cần một cú đá đã khiến cả ngọn núi rung chuyển rồi.

Phía này Diệp Thành len lỏi vào từng ngóc ngách của gia tộc Long Ngũ, vì Long Ngũ đã dặn dò gia tộc nên Diệp Thành mới có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản, mỗi một nơi Diệp Thành đều đưa được hai tới ba người đi.

Đợi khi Diệp Thành quay về núi thì phía sau còn có mười mấy bóng hình nữa.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế tế ra tiên quang, mỗi một đạo tiên quang bay vào trán từng người.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, những người này được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, bầu không khí trên đỉnh núi chợt ấm áp, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn tinh thiên.

Không biết từ bao giờ trên đỉnh núi mới chìm vào im ắng, từng người chuyển kiếp dần chìm vào giấc mộng sau khi uống say.

Diệp Thành không nhàn rỗi, hắn tế ra tiên hoả và theien lôi giúp bọn họ tẩy luyện huyết mạch, mỗi lần tìm được người chuyển kiếp là hắn lại làm việc này, đây chính là cơ duyên tạo hoá.

Cho tới tận đêm khuya, Long Ngũ mới bay ngang qua trời mà tới, vả lại trong tay còn có thêm một bình tiên dịch trong suốt.

Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn như thể biết được đó là vật gì, đương nhiên là vật có lợi với tu luyện, đó chính là thứ mà Long Ngũ giở thủ đoạn mới lấy được từ nơi khác về.

Long Ngũ đến nhanh mà đi cũng nhanh, mục đích của hắn rất đơn giản,d dó chính là trong thời gian ngắn nhất tìm thêm linh dược cho Diệp Thành giúp hắn tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thánh.

Diệp Thành cần nhanh chóng tiến cấp lên Chuẩn Thánh, hoặc có thể nói hắn cần thiên kiếp của Chuẩn Thánh để nhìn thấu phong ấn tiên nhãn.

Nói thẳng ra thì chỉ cần lục đạo tiên nhãn tự phong ấn được mở ra thì mới có khả năng địch lại được sự xâm phạm của tổ chú.

Suy cho cùng, tổ chú của Si Mị tộc nhằm vào tiên nhãn, còn Diệp Thành cần sức mạnh của tiên nhãn đủ mạnh thì mới có thể áp chế được tổ chú.

Lại là một đêm yên tĩnh, Long Ngũ lại tới, trong tay có thêm một cây tiên thảo.

Diệp Thành vẫn không tỏ ra khách khí, hắn nhận lấy nhưng thấy Long Ngũ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm nên vẻ mặt hắn tỏ ra khó hiểu, cứ thế nhìn nhìn Diệp Thành khiến Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.
“Có gì nói đi, nhìn ta chằm chằm như thế là sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.