Chương trước
Chương sau
“Ngươi là hậu bối xuất sắc nhất mà ta từng gặp, không chỉ tu vi, sức chiến đấu mà còn cả khí phách, lòng dũng cảm và lòng tin bất diệt của ngươi nữa”, đạo thân Kiếm Thần cũng cười với Diệp Thành: “Giống như ngươi đi tìm người chuyển kiếp mà đẩy mình vào ngõ cụt, đến cuối đời cũng không thoát khỏi số phận thương tích đầy mình”.

“Thiên sát cô tinh chưa bao giờ tin vào số phận”.


“Nói như vậy ngươi lại càng giống với Lục Đạo điên điên khùng khùng kia hơn”, đạo thân Kiếm Thần cười nhạt, khẽ phất tay lấy ra hai cuộn tranh cổ trong túi đựng đồ của Diệp Thành, hai cuộn tranh là cùng một người, giống hệt như Diệp Thành hiện tại, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, cả hai đều mang theo phong trần của năm tháng thăng trầm.

“Ngươi có biết ai vẽ hai bức tranh này không?”, đạo thân Kiếm Thần cho hai cuộn tranh lơ lửng trên không.

“Một bức là thần nữ Côn Luân, một bức là Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành cười nhẹ trả lời.

“Đạo của Lục Đạo là không tin vào số mệnh”, đạo thân Kiếm Thần nhìn hai bức tranh cổ với vẻ mặt hoài niệm: “Tuy ông ta đờ đẫn nhưng lại kiên cường khí khái, đi vào đường cùng, mắng chửi trời xanh”.

“Vậy đạo của tiền bối là gì? Có phải cũng bất kính với trời không?”, Diệp Thành khẽ hỏi, cũng nhìn hai cuộn tranh.

“Kiếm… Phi Đạo”.

“Chúng ta… cùng một loại người”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn nhìn cuộn tranh, nhìn Lục Đạo trên đó chính là bản thân mình tương lai, điên khùng đờ đẫn cả kiếp, chiến đấu với trời cao.

“Đi thôi, đi tìm người chuyển kiếp”, đạo thân Kiếm Thần dời mắt, cất bước đi lên hư không.

“Lại là một chặng đường vất vả”, Diệp Thành phất tay cất cuộn tranh, lên đường nối bước đạo thân Kiếm Thần: “Có chuyện này vãn bối quên nói với người, đồ nhi của Kiếm Thần cũng là người chuyển kiếp”.

“Là một người ngưỡng mộ ngươi”, đạo thân Kiếm Thần quay đầu lại, mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Người bà ấy yêu không phải vãn bối của thời đại này”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, từ lúc nhìn thấy chân dung đồ nhi của Kiếm Thần, hắn đã không có ý định mở ra ký ức kiếp trước cho bà ấy, bởi vì trên đời này không còn Hồng Trần nữa, nhớ lại chuyện kiếp trước chỉ có tình duyên đau đớn.

“Đúng là càng ngày càng không hiểu nổi ngươi”, đạo thân Kiếm Thần lắc đầu cười.



Tinh không bao la, người đông như nêm.

Tất cả các tu sĩ đều tập trung tại Bắc Đẩu Tinh Vực, không chỉ vậy, ngay cả tinh vực lân cận cũng có cao thủ bay tới, số người rất đông, choán lấp cả tinh không chu vi gần triệu dặm.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang đứng bên ngoài vì sao tử tịch đó với vẻ mặt kính cẩn, yên lặng chờ Kiếm Thần đi ra, thần thoại của Chư Thiên quá đỗi xa vời khiến người ta cảm thấy không hề chân thực.

“Sát khí lạnh lẽo lúc trước là thế nào nhỉ?”, trong lúc chờ đợi, rất nhiều người đều tái mặt, chính vì khi Kiếm Thần nhìn thấy cảnh Đại Sở chiến đấu với Thiên Ma đã để lộ sát khí đáng sợ, khiến cho Bắc Đẩu Tinh Vực đến giờ vẫn phủ đầy băng giá, cái lạnh thấu xương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.