Chương trước
Chương sau

Trong Táng Hải chỉ còn lại Diệp Thành và thần tử Đại La.

Mọi người đều hiểu Táng Hải là một chiến đài, chiến đài dành riêng cho Diệp Thành và thần tử Đại La, trong mắt cao thủ Đại La Kiếm Tông, thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong giết Diệp Thành là điều dễ như trở bàn tay, bọn họ vô cùng có lòng tin ở thần tử nhà mình.

“Lần này xong rồi!”


“Thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong có thể sánh với sức chiến đấu của Thánh Nhân!”

“Vậy cảnh giới Hoàng thần bí kia sẽ phải thua thôi!”

“Dù không bị thần tử Đại La giết thì cũng không thoát khỏi vòng vây của Đại La Kiếm Tông!”

Nhìn Diệp Thành trong kết giới, ai ai cũng thở dài, không có ai tin vào Diệp Thành, tình thế này cũng không cho phép họ tin tưởng hắn, với hắn mà nói, đây chính là đường cùng.

Khi mọi người xì xào bàn tán thì thần tử Đại La trong kết giới đã di chuyển, từng bước đi về phía Diệp Thành, phía sau còn có dị tượng mặt trời rực cháy, mỗi bước đi khí thế của hắn ta lại tăng thêm một phần, mỗi bước đi vầng mặt trời kia lại sáng rực hơn, mỗi bước đi nụ cười âm u của hắn ta lại trở nên gớm ghiếc hơn.

Rầm! Rầm! Rầm!

Hư thiên rung chuyển, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, đó là tiếng bước chân của thần tử Đại La, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi chân chạm đất là hư thiên lại rung lên.

Phải nói rằng thần tử Đại La quả thực có tư cách để kiêu ngạo.

Cửu Dương Chân Thể, huyết mạch Chí Dương, khí huyết dồi dào như biển cả, thần tàng đoạt thiên tạo hoá, hắn ta tựa như một vầng mặt trời rực rỡ, loá mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực của huyết mạch khiến người ta cực kỳ ngột ngạt.

Bùm!

Thiên địa ầm ầm rung chuyển, có lẽ là không chịu nổi uy áp của thần tử Đại La, cả táng hải nổi lên sóng gió.

Diệp Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn bình lặng như trước.

Đúng là thần tử Đại La rất mạnh, từ khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, đây là người mạnh nhất trong số những người cùng thế hệ.

Nhưng điều này cũng không là gì với hắn, vì hắn còn mạnh hơn thần tử Đại La, dù là huyết mạch hay chiến tích đều hoàn toàn đè bẹp đối phương, đây là niềm tự hào vô thượng của hắn.

“Ngươi sẽ phải chết rất thảm!”

Khoé miệng thần tử Đại La hơi nhếch lên sau đó hắn ta biến mất trên hư thiên, khán giả chỉ nghe thấy tiếng kiếm ngân thật dài.

“Chỉ dựa vào ngươi?”

Diệp Thành cất giọng đều đều, bước lên phía trước, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền phá tan hư thiên, thần tử Đại La trong không gian hư vô lập tức bị ép ra ngoài.

“Thú vị!”

Thần tử Đại La nở nụ cười bỡn cợt, hắn ta cũng không vì Diệp Thành ép mình ra ngoài mà nổi giận.

Trong mắt hắn ta, Diệp Thành càng mạnh thì hắn ta càng hưng phấn, bởi chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể thoải mái trút giận, nếu giết được đối phương nhanh quá ngược lại sẽ mất đi hứng thú.
“Cười thật buồn nôn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.