Chương trước
Chương sau

Ánh sao lấp lánh, trăng sáng hoàn mỹ.

Thượng Quan Hàn Nguyệt tới, vẫn là dáng vẻ của một thiếu nữ, cô ấy bay từ trên trời xuống như tiên tử cửu tiêu hạ phàm, đôi mắt đẹp như nước ngấn lệ, mỗi giọt lệ đều như mang theo thăng trầm của năm tháng.


Diệp Thành đứng dậy, mỉm cười ngước lên nhìn tinh không.

Phía Long Nhất và Tư Đồ Nam cũng đứng dậy, nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt như mộng như ảo, mọi người đều biết đó cũng là người chuyển kiếp, hơn nữa còn là một nữ tử trong cuộc đời của Diệp Thành.

“Tần Vũ!”

Thượng Quan Hàn Nguyệt bay tới như tiên quang, tìm được chính xác bóng dáng Diệp Thành trong hơn ba mươi nghìn người.

Một tiếng gọi Tần Vũ mang theo sự uổng phí cả một trăm năm, một tiếng gọi mang theo tình duyên luân hồi vô tận.

Kiếp trước và kiếp này, một trăm năm ròng rã.

Hắn đứng đó nhưng cô lại không dám bước đến, đứng yên nhìn hắn một cách ngơ ngác, say mê, nước mắt lưng tròng, cô sợ chỉ trong chớp mắt là mọi thứ sẽ đều thành mộng ảo.

Tần Vũ?

Cô Nguyên và Cô Lam theo Thượng Quan Hàn Nguyệt tới đều sửng sốt, Yên lão đạo và hai Thánh Nhân hắc bạch cũng ngẩn ra, họ đều biết hắn tên Diệp Thành, không biết cái tên Tần Vũ có từ khi nào?

“Chào mừng trở lại!”

Diệp Thành xuống núi, trong nụ cười của hắn đầy vẻ thăng trầm.

“Một trăm năm rồi!”

Thượng Quan Hàn Nguyệt chợt tiến lên, nhào vào vòng tay của Diệp Thành giống như bao nữ tử khác, cô áp mặt mình vào ngực hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cánh tay ngọc ngà vòng lên ôm hắn rồi siết chặt dường như dùng hết sức bình sinh của mình, muốn khảm hắn vào thân mình mới thôi.

Mặt Diệp Thành lại đỏ lên, có cảm giác thở không nổi, Thánh thể cường đại như hắn mà cũng bị ôm đến mức xương cốt vỡ nát.

“Nhìn thôi cũng thấy đau!”

Phía Long Nhất và Tư Đồ Nam đều cười toe toét, may mà đó là Thánh thể Diệp Thành, nếu là họ thì sẽ bị Thượng Quan Hàn Nguyệt ôm nát mất, phải biết rằng lực tay đó cực kỳ lớn.

“Khó hiểu thật!”

Thấy Thượng Quan Hàn Nguyệt như vậy, lão béo Cô Nguyên của Tiên Nguyệt Cung gãi đầu mờ mịt.

Cô Lam bên cạnh ông ta cũng vậy, bọn họ là Thánh Nhân sao lại không nhìn ra manh mối?! Thần nữ nhà họ và Thánh chủ Thiên Đình Diệp Thành hẳn là có quen biết, hơn nữa quan hệ còn không bình thường.

“Thánh nữ!”

Trong số những người chuyển kiếp của Đại Sở đã có rất nhiều người nước mắt lưng tròng, họ đều là người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc Nam Sở, dù bây giờ Thượng Quan Hàn Nguyệt trong hình dáng thiếu nữ nhưng chỉ cần liếc mắt là họ đã nhận ra cô, tâm trạng này có thể tưởng tượng được.
“Có phát hiện ra không…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.