Chương trước
Chương sau

Mặt Diệp Thành lại tối sầm, hắn đuổi theo vào trong.

Hai người lại rượt đuổi, một trước một sau, cho đến khi một toà tiên sơn xuất hiện trước mắt thì lão già béo mới đi vào.

Diệp Thành vừa định đi vào thì chợt dừng lại.


“Chính là hắn, là hắn đánh ta!”

Âm thanh vù vù phát ra từ tiên sơn, lão già vừa mới bay vào đã lại đi ra.

Lần này không chỉ có ông ta mà bên cạnh ông ta còn năm người nữa, ba nam hai nữ, đều là Thánh Nhân, Cô Lam đuổi theo Diệp Thành lúc trước cũng trong số đó.

“Hiểu lầm, hiểu lầm!”

Năm Thánh Nhân cùng xuất hiện, Diệp Thành lập tức sợ ngay, hắn vừa cười khà khà vừa lùi lại, lùi mãi lùi mãi bỗng quay đầu bỏ chạy, tư thế bỏ chạy cũng cực kỳ có khí thế.

“Đi đâu!”

Cô Lam tiến lên một bước chặn đường Diệp Thành, vung tay phất ra một vùng tiên quang.

Đó không phải tiên quang bình thường mà là lưới trời được luyện chế đặc biệt do những phù văn nhỏ bé đan xen tạo thành, bên trên khắc bí thuật phong ấn, tiên quang ấy giăng kín khắp trời khiến Diệp Thành lập tức bị bao phủ.

“Mở!”

Diệp Thành vô cùng hung hãn, hai tay giơ lên lập tức xé nát lưới trời.

“Ngươi không đi được đâu!”

Cô Lam lại chặn hắn, tìm bao nhiêu ngày không thấy Diệp Thành, bây giờ hắn tự tới cửa sao cô ta có thể để cho hắn đi, phải biết rằng nơi này là địa bàn của Tiên Nguyệt Cung.

“Bắt hắn lại!”

Lão già béo và bốn Thánh Nhân còn lại cũng xông lên.

“Có bản lĩnh thì đấu một mình!”

Diệp Thành mắng to, muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị chặn lần nữa.

Cô Lam và lão già phớt lờ lời mắng mỏ của hắn, không thể mắc bẫy của Diệp Thành nữa, riêng với hắn thì không thể nói chuyện đàng hoàng, muốn nói chuyện đàng hoàng cũng được thôi, bắt lại trước đã rồi từ từ nói.

Bốn Thánh Nhân kia cũng vậy, họ đã nghe ông ta và Cô Lam nhắc đến Diệp Thành không chỉ một lần, bây giờ được thấy quả nhiên phi phàm, không thể để hắn chạy mất.

Cảnh tượng tiếp theo rất khó coi, Diệp Thành thông minh nhanh trí bị đánh một trận tơi tả.

Chiến đấu một mình thì Diệp Thành dám đấu với Thánh Nhân tầng thứ tám, nhưng nếu sáu Thánh Nhân cùng lên, hơn nữa ai cũng là kẻ lợi hại, dù là hắn cũng chỉ có thể bị chịu đòn.

Vì thế hắn lại bị trói, hàng trăm sợi dây thừng cuốn quanh người hết lớp này đến lớp khác.

Mọi người vẫn không yên tâm, lại gia trì thêm thuật phong ấn.
Nhưng dù vậy Diệp Thành vẫn không thành thật, trườn bò trên đất như giòi bọ, cố gắng thoát ra nhưng không thể sử dụng chút pháp lực nào, bởi pháp lực của hắn đã bị phong cấm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.