Chương trước
Chương sau

Bùm! Rầm!

Màn đêm tĩnh lặng, nhưng tinh không mênh mông lại rất náo nhiệt.

Tinh không phía trước, lão già béo bỏ chạy thật nhanh.


Tinh không phía sau, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, khả năng chạy trốn đệ nhất thiên hạ, khả năng đuổi bắt cũng thiên hạ vô song, một khi đuổi kịp thì sẽ lập tức đánh.

Phía sau nữa, nhóm Yên lão đạo cũng đuổi theo nhưng lại liên tục tặc lưỡi suốt chặng đường.

Bốn người lại được thấy sự hung hãn của Diệp Thành, tu sĩ cảnh giới Hoàng nhưng lại đuổi theo Thánh Nhân để đánh, có lẽ cả Chư Thiên Vạn Vực này cũng chỉ có hắn, nếu chuyện này được đồn ra ngoài thì hắn sẽ lại trở nên nổi tiếng.

Bùm! Rầm!

Khi bốn người đang cười toe toét thì tinh không phía trước lại ầm ầm nổ tung.

Diệp Thành lại đuổi kịp lão già béo, hung hãn giáng một gậy xuống.

Lão già béo chật vật nhưng không dám đỡ đòn, di chuyển để trốn đi rồi liên tục bỏ chạy, đường đường là Thánh Nhân, đến tư thế bỏ chạy cũng rất có khí thế.

Diệp Thành thầm mắng rồi lại đuổi theo, dốc sức để bắt được lão béo.

Trong túi đựng đồ của Diệp Thành có rất nhiều thứ, bảo vật hắn cướp được từ trước đến nay đều ở trong đó, nhưng lúc trước lại bị lão béo lấy mất, bây giờ hiếm lắm mới có lúc ông ta lạc đàn, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lão già béo chạy trốn rất không có tiết tháo, mấy lần muốn dừng lại nói chuyện đàng hoàng với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại không nghe! Đuổi tới là đánh, một lời không hợp cũng đánh ngay.

“Ngươi lợi hại!”

Lão già béo thầm mắng, giữa hai hàng lông mày hiện lên thần văn cổ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt.

“Ông có, ta cũng có!”

Diệp Thành quát to, mở Ma Đạo, ma văn khắc giữa hai hàng lông mày, sức mạnh gia trì, tốc độ cũng gia trì.

Cứ thế hai người họ một người như thần quang, một người như tiên mang, bay vụt qua tinh không rộng lớn khiến cho các tu sĩ qua đường đều kinh ngạc ngỡ ngàng, lầm tưởng tiên quang và thần mang ấy là bảo bối.

“Hai tên súc vật!”

Đám Yên Lão Đạo ở phía sau thở hổn hển, đuổi theo suốt chặng đường vẫn không đuổi kịp.

Không biết bao lâu sau, một ngôi sao cực kỳ lớn xuất hiện trên tinh không.

Ngôi sao đó thực sự vô cùng lớn, còn lớn hơn cả cổ tinh của Thánh Vương người hoang dã, xung quanh ngôi sao có ánh sáng tím chói loà, trong vùng tinh vực này nó có tên là Tiên Nguyệt Tinh.

“He he!”

Nhìn thấy cổ tinh đó, lão già cười ngoác miệng rồi chạy thật nhanh vào trong, Diệp Thành đuổi theo phía sau đành phải giáng một gậy lang nha xuống, chỉ trách ông ta chạy quá nhanh.
“Đi đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.